Khương Trĩ Nguyệt có chút bối rối nhìn anh: "Chân anh không sao chứ? Có cần em đỡ anh về nghỉ ngơi không?"
Hai người đứng trong lối đi trống trải sau khi khán giả đã giải tán. Không gian kín xung quanh khiến âm thanh vang vọng, từng tiếng nhỏ nhất cũng trở nên rõ ràng, đến mức cô có thể nghe thấy giọng nói run rẩy ở cuối câu của chính mình.
Hạ Tùy khẽ cử động mắt cá chân một chút, đôi mày nhíu lại: "Hình như thật sự bị thương rồi."
Khương Trĩ Nguyệt lập tức lấy điện thoại ra định gọi cho Khương Biệt. Ngón tay cô còn chưa chạm vào màn hình thì một cánh tay đã vươn tới chắn ngang trước mặt. Hạ Tùy vòng tay qua vai cô, nhẹ giọng nói: "Đỡ anh về đi."
Cô gái nhỏ nhắn, vóc người mảnh mai, nhưng với tư thế này, trông không giống cô đang đỡ anh, mà như cô bị anh ôm trọn vào lòng.
Khương Trĩ Nguyệt không nhận ra tư thế hiện tại của họ thân mật đến mức nào, trong đầu chỉ nghĩ làm sao nhanh chóng đưa anh về phòng nghỉ. Đi được nửa đường, gã tóc vàng cúi đầu ủ rũ đi theo sau đội trưởng của mình, bốn người cách nhau nửa hành lang, ánh mắt chạm nhau từ xa.
Là một "tay sai" đạt chuẩn, dù đang cụp đuôi, gã tóc vàng vẫn không chịu để Hạ Tùy yên, buông vài câu lẩm bẩm đầy khiêu khích. Thấy những chiêu trò đơn giản không có tác dụng, anh ta bắt đầu lôi chuyện của Tưởng Xung ra để đâm vào điểm yếu của anh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT