Bên ngoài cửa sổ, ba chiếc xe ba gác nhỏ chở đầy người đang bò chậm như rùa. Bầu không khí bên trong xe ô tô lại khó mà diễn tả thành lời.
Dì ở nhà thường nói "ăn gì bổ nấy". Khương Biệt dễ dàng nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của Khương Trĩ Nguyệt. Nhưng dù có ăn bao nhiêu chân giò, cũng không thể trói chân được cái người bướng bỉnh kia. Chân đã trật mà vẫn cứ đòi theo họ đến cô nhi viện góp vui.
Hạ Tùy quay đầu lại, động tác nghịch điện thoại cũng dừng lại. Anh cân nhắc xem nên từ chối ý tốt của cô bé thế nào cho khéo léo, nhưng chưa kịp nghĩ ra lời nào thích hợp thì đã nghe người ngồi ghế lái lạnh lùng lên tiếng: "Ăn chân giò có thể khiến cậu ta ngoan ngoãn ở ký túc xá dưỡng thương sao?"
Khương Trĩ Nguyệt không chút do dự, lắc đầu: "Không thể."
Khương Biệt cong khóe môi, chậm rãi bổ sung: "Cách duy nhất là chặt chân giò đi, trị tận gốc."
Đúng là một người đàn ông tàn nhẫn.
Khương Trĩ Nguyệt cúi đầu ấp úng, trong đầu không tự chủ mà tưởng tượng ra cảnh Hạ Tùy không còn chân, cô sẽ không bao giờ được nhìn thấy anh cưỡi chiếc xe máy ngầu lòi, phóng đi ngàn dặm oai phong lẫm liệt nữa – chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play