Tiểu công tử hất cằm, liếc nhìn Lạc Thiên Mạc rồi bỗng nhiên nói:

“Nếu ngươi quỳ xuống cầu xin ta, ta có thể suy xét mang ngươi về nhà.

Bên cạnh ta còn thiếu một tiểu tử hầu hạ trà nước, nếu ngươi làm tốt, ta sẽ bảo mẫu thân cho ngươi tiền công.”

Mấy ngày nay, ven đường và ngoài thành có không ít kẻ nghèo khổ rao bán con cái, nhưng hắn chọn tới chọn lui vẫn không ưng ai.

Tên nhóc nghèo túng này, ngược lại rất hợp ý hắn.

Hừ! Hắn chính là muốn cho bọn chúng biết, kẻ nghèo thì vĩnh viễn là kẻ nghèo, đừng mong có ngày đổi đời.

Có thể được hắn sai bảo, cũng xem như tận dụng đúng giá trị rồi.

Dư Mạn Liễu tức đến đỏ hoe cả mắt, nhưng liếc sang Lạc Nhị Hoè đứng không xa, nàng chỉ có thể cắn răng nuốt giận.

Người này, nàng không thể chọc vào.

Lạc Khinh Thư siết nhẹ bàn tay nhỏ của Lạc Thiên Mạc, rồi rút con dao găm lấy được từ Thương Phong ở bên hông ra, xoay xoay vài vòng trên tay, cười nhàn nhạt:

“Vừa rồi ngươi nói gì? Ta nghe không rõ, có bản lĩnh thì nói lại lần nữa xem.”

Trên mặt Lạc Khinh Thư vẫn mang theo ý cười.

Nhưng nụ cười ấy không chạm đến đáy mắt, còn ánh dao sắc lạnh phản chiếu vào mắt hai đứa trẻ khiến sắc mặt chúng lập tức biến đổi.

“Ngươi… ngươi muốn làm gì…”

Dù sao cũng chỉ là trẻ con, bị dọa đến phát run, giọng nói lắp bắp không thành câu.

“Ta… ta đâu có nói gì… ta… ta… oa——! Phụ thân, mẫu thân!”

Vừa nói, vừa run rẩy lùi lại.

“Hừ, lá gan thật to, dám mở miệng sai khiến đệ đệ ta đi làm tiểu tư cho ngươi? Ngươi xứng sao?

Còn nữa, phủ thành này là nhà ngươi à?

Nếu không phải, ta muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, ngươi quản được chắc?”

Lạc Khinh Thư dù dáng người gầy yếu, nhưng vẫn cao hơn hai đứa trẻ kia một cái đầu, đứng trước mặt chúng, tựa như một vị vương giả nhìn xuống thần dân thấp hèn, khiến chúng bất giác run sợ từ tận đáy lòng.

Chúng sợ hãi ánh dao lóe sáng kia đột nhiên bổ xuống, lấy mạng mình.

Mấy ngày nay, chúng rất ít khi ra ngoài, bởi mẫu thân nói rằng, bên ngoài gần như ngày nào cũng có người chết.

Không Phải Bị Cướp, Chính Là Bị Giết

Bọn chúng chẳng muốn chết, chỉ muốn ra ngoài phô trương thanh thế mà thôi.

Những ánh mắt ngưỡng mộ của đám dân nghèo luôn khiến chúng rất hưởng thụ.

Ai ngờ hôm nay vừa ra cửa, không những chẳng dương oai được, mà còn bị con nha đầu thôn dã này dọa sợ mất mật.

Nghe thấy tiếng khóc của con trẻ, Lạc Nhị Hoè đành buông tay khỏi đống y phục trong cửa tiệm, cắn răng cùng thê tử sải bước chạy tới.

“Chó ở đâu tới, dám làm càn giữa phố thế này! Khi dễ con của Lý Nguyệt ta, xem ta có đánh chết ngươi không!”

Mụ đàn bà kia vừa lao đến liền giơ tay định tát Lạc Khinh Thư, nhưng nàng chỉ nghiêng đầu tránh đi, sau đó vung chân đá thẳng vào bụng mụ.

Lý Nguyệt lập tức quỵ xuống đất, ôm bụng không đứng dậy nổi.

Bé gái thấy mẹ ngã liền nhào đến, trốn sau lưng bà ta mà nức nở.

Dư Mạn Liễu tái mặt, nhìn quanh đám đông đang xì xầm, kéo nhẹ tay áo Lạc Khinh Thư, giọng run rẩy:

“Thư nhi… Chúng ta… Chạy mau đi…”

Lý gia là đại hộ trong thành, bọn họ không thể đắc tội.

Sắc mặt Lạc Nhị Hoè sa sầm, vội đỡ lấy thê tử, chỉ tay vào Lạc Khinh Thư mà quát lớn:

“Nghịch tặc! Ngươi dám mạo phạm bề trên sao?”

Lạc Khinh Thư lạnh nhạt quét mắt nhìn hắn:

“Mạo phạm bề trên? Vị… lão gia này, ngươi và ta, có quan hệ gì chăng? Ta thấy ngươi hơi quen mắt…

Ừm, hình như ta có chút ấn tượng rồi, ngươi trông rất giống nhị…—”

“Câm miệng! Đồ vô tri! Đánh người giữa phố, còn dám ăn nói hàm hồ?!”

Chết tiệt! Nếu để người ta biết hắn có mấy kẻ thân thích nghèo kiết xác thế này, sau này hắn còn mặt mũi nào sống trong phủ thành nữa?

Lạc Khinh Thư nhìn sắc mặt hắn thoắt xanh thoắt đỏ, bỗng nhếch môi cười lạnh.

Hừ, kẻ giả dối đáng khinh! Xuất thân nông thôn thì sao? Nàng chưa từng cảm thấy mình thấp kém hơn ai.

“Nếu chẳng phải hai tên ranh con nhà ngươi miệng mồm thối tha, ta có xung đột với các ngươi không?

Còn mụ đàn bà này, đúng là không biết lý lẽ. Không hỏi rõ đầu đuôi đã ngang nhiên ỷ lớn hiếp nhỏ. Chẳng lẽ, đây chính là giáo dưỡng của người trong thành?”

Lạc Nhị Hoè nghiến răng, gương mặt lúc đỏ bừng, lúc tái nhợt.

Tứ bề xôn xao, những ánh mắt dòm ngó khiến hắn càng thêm bức bối.

“To gan! Đây là phủ thành, không đến lượt ngươi lộng hành!

Nể tình ngươi chỉ là cô nhi quả mẫu, chỉ cần ngươi quỳ xuống dập đầu tạ lỗi với hai hài tử của ta, hôm nay ta sẽ không truy cứu!”

Hắn cố giữ vẻ trấn tĩnh, nhưng giọng nói đã có vẻ chột dạ.

Chật vật  mất mặt, tức giận nhưng không dám làm gì.

Hắn thực sự lo sợ đứa trẻ này bỗng dưng hét lên giữa phố, gọi hắn là Nhị thúc.

Nếu thật sự để cả phố phường đều nghe thấy, hắn còn mặt mũi nào mà sống nữa?

Nhưng cứ thế mà để bọn chúng rời đi, trong lòng hắn lại cảm thấy không cam tâm.

Nhìn thê tử mặt mày trắng bệch, ôm bụng rên rỉ trên mặt đất, trong lòng Lạc Nhị Hoè cũng không dễ chịu gì.

Hắn thế mà lại có ngày chịu thiệt dưới tay một con nha đầu!

Lạc Khinh Thư lướt mắt nhìn quanh, phát hiện người vây xem cũng không nhiều lắm.

Đa phần chỉ liếc mắt một cái rồi rời đi vội vàng.

Bởi lẽ, ngay cả sinh kế của bản thân còn chưa lo được, ai lại phí sức quan tâm chuyện nhà người khác?

Nàng không thèm đoái hoài tới Lý Nguyệt đang ôm bụng đau đớn, mà chỉ hơi nghiêng người về trước, bình tĩnh nhìn hai đứa trẻ, cất giọng hỏi:

“Các ngươi, cũng muốn ta bồi tội xin lỗi sao?”

Một câu nói rất bình thường, nhưng lại khiến hai đứa nhỏ lập tức im bặt, cuống quýt lắc đầu, còn lùi một bước, trốn sau lưng Lạc Nhị Hoè, không dám ló mặt.

“Phụ thân… chúng ta… về nhà đi… Chúng ta… không cần bọn họ xin lỗi nữa…”

Vị tỷ tỷ này thật đáng sợ, bọn chúng tuyệt đối không dám nhắc tới chuyện bắt Lạc Thiên Mạc làm tiểu tư nữa rồi.

Lạc Khinh Thư nhếch môi cười lạnh:

“Chúng ta đương nhiên không cần hướng các ngươi bồi tội. Nhưng các ngươi sai trước, lẽ nào không nên nói một câu ‘xin lỗi’ với chúng ta sao?”

Nàng giọng điệu thản nhiên, nhưng lại khiến hai đứa trẻ run lên bần bật, nỗi sợ hãi đã ngấm tận vào trong xương tuỷ.

“Xin… xin lỗi…”

Lạc Nhị Hoè nghiến răng, tức giận lườm hai đứa con một cái.

Thật mất mặt, lại đi cúi đầu trước đám nghèo hèn này!

Hắn hừ lạnh, trầm giọng quát:

“Nể tình hài tử của ta không muốn so đo với các ngươi, hôm nay ta tha cho các ngươi một lần.

Hừ! Sau này, đừng để ta lại gặp bọn ngươi nữa!”

Nói xong, hắn đỡ lấy thê tử, nhanh chóng đi về phía hiệu thuốc gần đó.

Về phần mấy đứa trẻ nhà đại ca, hắn chưa từng đặt vào mắt.

Không ngờ con nha đầu này, bây giờ lại trở nên mạnh mẽ đến vậy, còn chẳng có chút quy củ lễ giáo nào!

Hắn vốn định không dễ dàng bỏ qua, nhưng nhìn bộ dạng con nha đầu này, có vẻ không dễ đối phó.

Kẻ đi chân trần không sợ kẻ mang giày—ép chúng quá, lỡ như bọn chúng quấn lấy hắn đòi nhận thân, vậy thì hắn thiệt lớn!

Chỉ là… không thấy bóng dáng đại ca đâu, không biết giờ đang ở chốn nào?

Nếu thật sự không còn nữa, chỉ còn lại một nữ nhân yếu đuối mang theo ba đứa trẻ gầy còm—hừ! Cho dù không chết đói, cũng chẳng thể làm nên chuyện gì.

Hắn lạnh lùng liếc nhìn bọn họ một cái, rồi sải bước rời đi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play