Lạc Khinh Thư chẳng thèm để ý đến đám người qua đường đang mang đủ loại sắc mặt khác nhau, chỉ nhàn nhạt cười, chủ động khoác lấy gùi, nắm tay Lạc Thiên Mạc, cùng Dư Mạn Liễu cất bước trở về.
Trời cũng đã không còn sớm, nên quay về thôi.
Lúc đi ngang qua cổng thành, cánh cổng lớn vẫn đóng chặt.
Mơ hồ nghe thấy bên ngoài truyền đến những tiếng rên rỉ ai oán và giọng cầu xin thảm thiết.
Nàng khẽ mím môi.
Nếu không có sự giúp đỡ của người kia, e rằng cả nhà nàng giờ này vẫn còn bị chắn ngoài cổng thành rồi.
Hồng Câu Thôn cách phủ trấn không xa, đi bộ nửa canh giờ là tới.
Có điều, hôm nay trời nóng bức, lại đúng vào lúc chính Ngọ, ánh nắng gay gắt thiêu đốt mặt đất.
Mới đi được nửa đường, cả ba người đều đã mệt mỏi rã rời.
Cũng may hai bên đường có trồng những hàng cây cao lớn, có thể tạm thời tránh nắng nghỉ chân.
Lạc Khinh Thư đặt gùi xuống, dùng tay lau mồ hôi trên trán, kéo Lạc Thiên Mạc và Dư Mạn Liễu cùng ngồi xuống một phiến đá dưới bóng cây.
Nàng mở túi nước ra, uống mấy ngụm rồi đưa cho hai người bên cạnh.
Sau khi uống nước, cả ba mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, ít nhất cũng không còn quá nóng bức.
Con đường nhỏ dẫn về thôn, hoang vắng tiêu điều.
Ngoài sắc xanh lưa thưa của cây cối, chẳng nhìn thấy một nơi nào tràn đầy sinh khí.
Dù vậy, trên những thửa ruộng cằn cỗi, vẫn có không ít người đang cúi đầu nhổ cỏ, hy vọng có thể kịp thời gieo trồng, đón chờ mùa vụ kế tiếp.
Có vài thôn dân đi ngang qua, nhìn thấy Dư Mạn Liễu thì lên tiếng chào hỏi.
Nàng cũng đứng dậy đáp lời, nhân tiện dò hỏi tung tích của Lạc Dạ Lan, nhưng cuối cùng vẫn chẳng có tin tức gì.
Cảm giác hụt hẫng dâng lên trong lòng, nàng lặng lẽ kéo tay Lạc Khinh Thư và Lạc Thiên Mạc, cùng nhau đi về nhà…
Sau nhiều ngày dài bôn ba vất vả, gia đình Lạc Hải cùng một số thôn dân khác đã về tới thôn trước Lạc Khinh Thư một bước.
Vương Quế Hoa thì vừa mệt vừa đói, trong lòng tích tụ đầy tức giận, nên suốt dọc đường cứ bắt bẻ Lạc Hải đủ điều.
Nếu không nhờ mang theo giấy chứng nhận hộ tịch bên người, e rằng giờ này bọn họ vẫn còn bị chắn ngoài cổng thành!
Vừa mở cửa viện ra, đập vào mắt là một cảnh tượng hỗn độn không chịu nổi.
Khắp nơi đều bừa bộn, rác rưởi chất đống.
Chuồng gà đặt giữa sân cũng đã lâu chưa được dọn dẹp.
Lúc rời đi, họ có mang theo vài con gà con, nên giờ chuồng đã trống, nhưng mùi phân gà nồng nặc cùng đám rác rưởi vương vãi khắp nơi khiến Vương thị suýt chút nữa ngất xỉu vì tức giận.
Ngày trước, khi Dư thị còn ở nhà, sân viện lúc nào cũng sạch sẽ tinh tươm, chưa từng xảy ra tình trạng bẩn thỉu thế này.
Thế mà bây giờ nhìn đi—cái viện này, còn giống nơi cho người ở hay không?!
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không mau động tay dọn dẹp sạch sẽ nơi này? Một lũ ngu xuẩn không có mắt nhìn!”
Vương thị quắc mắt quát lên.
Nàng dâu của bà – Hà thị – cùng Lạc Tam Hoè liếc nhìn nhau, vội vàng đặt hành lý xuống, cầm lấy chổi bắt đầu quét dọn trong ngoài sân.
Bà già này vốn nổi tiếng ngang ngược chanh chua, không thuận theo thì chịu thiệt chỉ có họ mà thôi.
Ngay cả Lạc Tiểu Hoa – đứa con gái vẫn luôn được nuông chiều trong nhà – cũng không thoát khỏi sự sai bảo của Vương thị.
Bà bắt nàng đem quần áo bẩn ngâm vào chậu, bảo nàng tự tay giặt sạch.
Lạc Tiểu Hoa đã bao giờ chịu thiệt như vậy?
Nhìn xuống bàn tay trắng nõn của mình, lại nhìn nước giặt đen sì cùng mùi hôi khó chịu bốc lên, nàng lập tức gào lên tức tối:
“Đã bảo đừng có đuổi con tiện nhân Lạc Khinh Thư kia đi! Nếu nó còn ở đây, những việc này đâu đến lượt ta động tay?
Tương lai ta còn phải làm phu nhân quan lớn, nếu tay ta bị hư tổn, còn quan gia nào muốn ta nữa? Hừ! Ta không giặt! Không ai giặt thì cứ ném bỏ đi!”
Nói xong, nàng giận dữ đùng đùng bước vào phòng mình, “rầm” một tiếng đóng sập cửa lại, khiến mặt Vương thị tái mét vì tức giận.
“Tiện tỳ chết tiệt! Ngươi phản rồi đấy à?! Không giặt thì thôi, nổi điên cái gì chứ?!
Hà thị! Ngươi ra ngoài xem con tiện nhân kia đã sống sót về chưa!
Nếu còn sống, bảo nó lăn về đây giặt đồ, dọn dẹp sân viện cho ta!
Thật là xui xẻo tám đời mới gặp phải một đám vô tích sự các ngươi!”
Dù tức đến đau gan, nhưng con gái ruột thì vẫn là con gái ruột, Vương thị đâu nỡ phạt nặng, chỉ đành trút hết giận dữ lên nàng dâu.
Hà thị vừa nghe xong liền vội vã buông chổi, phóng ra ngoài.
Tìm con tiện tỳ đó ư?
Chuyện nhỏ!
Trên đường về, bọn họ đã dò hỏi không ít người, ai ai cũng bảo chẳng thấy tung tích nhà đó đâu.
Đa phần e rằng đã chết đói trên đường, hoặc bị cướp giết rồi, làm gì còn cơ hội quay về Hồng Câu Thôn?
Nhưng mà, có thể tranh thủ ra ngoài lẩn tránh lão bà chằn mắng nhiếc, lại nhân tiện dạo một vòng cũng không tệ.
Hơn nữa, đại ca Lạc Dạ Lan vốn khéo tay, trước đây đã làm ra không ít nông cụ thuận tiện cho gia đình.
Giờ nhà đó chắc chết hết cả rồi, chi bằng thu lấy những thứ đó về dùng, cũng không đến mức uổng phí.
Nghĩ vậy, Hà thị lập tức sải bước hướng về tiểu viện dưới chân núi của Lạc Dạ Lan.
Lúc này, phần lớn thôn dân đã quay về, ai nấy đều tất bật ra vào, dọn dẹp lại nhà cửa sau chuyến đi xa.
Hà thị vừa đi vừa dừng, trò chuyện đôi câu với các thôn phụ trong làng.
Bỗng một giọng nói châm chọc vang lên:
“Ô kìa, Hà thị, trông ngươi thong dong nhỉ? Người ta bận tối mắt tối mũi, còn ngươi lại có thời gian đi dạo cơ à?”
Lưu thị, một thôn phụ cùng làng, mặt mũi lấm lem bụi bẩn, tay ôm eo, thở dốc liên hồi, trong lòng không khỏi bực bội.
Đều là nữ nhân cả, cớ sao nàng lại khổ mệnh đến vậy?
Hà thị nhìn thấy, thầm cười lạnh trong bụng, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ bi thương, thở dài một tiếng:
“Ôi chao, tỷ không biết đấy thôi! Đại ca cùng nhà ta chẳng may đi lạc giữa đường, ta đây nào có nhẫn tâm bỏ mặc?
Vừa mới về đến nơi, trong lòng cứ thấp thỏm không yên, đành phải đi xem thử họ có trở về hay chưa.
Dẫu sao cũng là người một nhà, lỡ mà có chuyện gì bất trắc, lòng ta cũng chẳng an ổn nổi!”
Vừa nói, Hà thị còn ra vẻ đau xót, cố ý rơm rớm hai giọt nước mắt cá sấu.
Lưu thị nghe vậy, trong lòng không khỏi cảm khái.
Lạc lão đại, dù gì cũng là người tốt.
Nếu hắn thực sự gặp chuyện, vậy thì một nhà goá phụ cô nhi kia, e là chẳng còn hy vọng sống sót trở về.
Ai!
Chỉ có điều, Hà thị này, từ bao giờ lại lương thiện đến thế? Chẳng biết chừng trong bụng đang ngấm ngầm hả hê rồi!
Nhìn bóng nàng ta rời đi, Lưu thị không nhịn được, nhổ phì một bãi xuống đất.
Đồ tiện nhân giả nhân giả nghĩa!
Quan tâm kẻ khác ư?
Nàng ta chẳng khác gì lão bà chằn Vương thị kia, đều là hạng đàn bà chua ngoa, ác độc.
Ngẫm mà xem, một người hiền thục như Dư thị lại phải gả vào nhà họ Lạc, đúng là xui xẻo tám đời.
Nhà họ Lạc, ngoại trừ Lạc Dạ Lan, thì chẳng có ai ra hồn cả!
Lưu thị lườm Hà thị một cái đầy khinh bỉ, sau đó tiếp tục bận rộn với công việc trong tay, vừa làm vừa rủa thầm sự vô liêm sỉ của nàng ta, cũng không quên than trách số mệnh mình, trách ông trời bất công.
Hà thị đẩy mở hàng rào, lững thững bước vào sân.
Đi một vòng quanh viện, nàng chỉ thấy hai cái xẻng sắt dựng ở chân tường cùng mấy cái cuốc xếp chỏng chơ.
Cả ba gian nhà đều khoá chặt.
Nghĩ ngợi một lúc, nàng ta quyết định chưa vội phá khoá, đợi tìm được cơ hội khác rồi quay lại lấy sau.
Bây giờ mà đem về, chẳng khác nào để lão bà chằn Vương thị hưởng lợi.
Nàng ta mới không làm cái chuyện vất vả mà không được lợi lộc gì!
Dù sao thì cái nhà này tám chín phần mười đã chết sạch rồi, lúc nào đến lấy chẳng là chuyện của mình?
Không tìm được thứ gì đáng giá hơn, Hà thị xách theo cái xẻng cùng mấy cái cuốc, còn nhân tiện nhét thêm mấy cái bát sứt mẻ vào trong lòng áo, thong dong quay về.
Không về cũng không được, đi lại nhiều như vậy cũng hao sức lắm chứ!
Cái bụng đói cồn cào, cả ngày nay mới ăn được mấy miếng khoai lang nướng, dạ dày trống rỗng cứ réo lên òng ọc không ngừng.