Trong lúc chờ đợi, Lạc Khinh Thư đi đến tiệm vải gần đó mua mấy xấp vải thô, lại ghé tiệm lương thực mua vài cân ngũ cốc thô cùng một ít hạt giống rau, tất cả đều gói gọn trong chiếc sọt mới mua.
Hiện tại, giá lương thực vô cùng đắt đỏ, nhưng hạt giống rau thì vẫn còn rẻ.
Dù sao trong không gian của nàng vẫn còn một mảnh đất hoang rộng lớn, mang những hạt giống này đi trồng cũng xem như tận dụng triệt để.
Giờ thiên tai loạn lạc khắp nơi, có lương thực dự trữ vẫn hơn.
Khi nàng từ cửa tiệm bước ra, vằn thắn cũng đã được dọn lên bàn.
Lớp vỏ mỏng, nhân thịt đầy đặn, cắn vào liền tỏa ra hương vị tươi ngon, đậm đà, quả thật rất mỹ vị.
Lạc Khinh Thư ăn xong một bát, bát còn lại thì chia cho Lạc Thiên Mạc và Dư Mạn Liễu, bản thân thì bón cho Thiên Khê vài miếng.
Mùi vị thơm ngon đến mức khiến Dư Mạn Liễu và Lạc Thiên Mạc húp cạn cả phần nước dưới đáy bát.
Nàng vốn dĩ muốn mua thêm vài bộ y phục may sẵn.
Nhưng nhìn quanh khu chợ, thấy không ít người ăn mặc rách rưới, thân thể gầy gò, nàng liền dẹp bỏ ý định này.
Cây to đón gió, hành sự lúc này vẫn nên cẩn trọng.
Những ngày qua được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, khuôn mặt mọi người trong nhà cũng đã có da có thịt, khí sắc tốt hơn hẳn người đi đường.
Cũng may y phục trên người vẫn còn cũ nát, tóc xõa rũ xuống che khuất hơn nửa gương mặt, nên cũng không quá gây chú ý.
Nhìn thấy sáu mươi văn tiền đồng rơi vào túi người khác, Dư Mạn Liễu không khỏi xót xa.
Thật là quá đắt! Một bát vằn thắn mà đã tăng thêm năm văn tiền!
Nhưng Lạc Khinh Thư thì lại chẳng thấy có gì to tát.
Dù sao bây giờ nàng cũng không thiếu tiền.
Mấy ngày nay, nàng đã tìm hiểu qua, một lạng bạc tương đương một ngàn văn tiền đồng.
Từ khi rời đi đến giờ, nàng đã mua không ít thứ, cộng thêm bữa ăn này, cũng chỉ tiêu chưa đến năm trăm văn.
Cũng may nàng đã sớm đổi bạc thành tiền lẻ.
Nếu không, một đám người ăn mặc rách rưới như kẻ hành khất mà lại móc ra bạc trắng lóa, e rằng sẽ rước lấy không ít phiền phức.
Tuy nhất thời không thiếu bạc, nhưng Lạc Khinh Thư vẫn chưa có ý định giao số bạc này cho Dư Mạn Liễu giữ.
Đợi đến khi bản thân có đủ năng lực tự bảo vệ mình rồi hẵng tính sau.
Mẫu thân tính tình nhu nhược, nàng lo rằng bà sẽ không giữ nổi số bạc ấy.
Cất trong không gian vẫn là an toàn hơn cả.
Dẫn theo mọi người dạo quanh thành một vòng, nàng lại tốn ba mươi văn mua thêm vài đôi đũa, bát đĩa cùng một số vật dụng nhà bếp, rồi mới quyết định quay về.
Ngôi nhà đã lâu không có người ở, e rằng nhiều đồ đạc trong đó cũng không còn dùng được nữa.
Vừa đi, Lạc Khinh Thư vừa cẩn thận quan sát bố cục cùng kết cấu các con phố trong thành.
Nơi này về sau nàng còn lui tới thường xuyên, nếu quá xa lạ thì không ổn.
Hà Châu Phủ không phải tiểu huyện thành mà là một châu phủ cấp bậc cao hơn, nơi phồn hoa nhộn nhịp, phố xá rộng lớn, người qua lại đông đúc.
Dù chỉ là đi dạo, nhưng nàng vẫn âm thầm ghi nhớ trong lòng vị trí của mấy hiệu thuốc và tửu lâu trong thành.
Dù có không gian giúp đỡ, nhưng vẫn có nhiều vật phẩm lưu thông mà không gian không có.
Muốn sống tốt, nàng vẫn phải tự mình nỗ lực kiếm lấy.
Ngồi không ăn sẵn vốn không phải bản tính của nàng.
Đang mải suy nghĩ, bỗng Lạc Thiên Mạc kéo kéo tay áo nàng.
“Tỷ tỷ, nhìn kìa, đó là nhà Nhị bá.”
Lạc Khinh Thư theo hướng tay đệ đệ chỉ nhìn sang, liền thấy một cặp phu thê trung niên ăn vận chỉnh tề, bên cạnh còn có hai đứa trẻ sạch sẽ tinh tươm, đang chọn y phục trong một tiệm quần áo phía trước.
Tìm kiếm trong ký ức của nguyên chủ, nàng lập tức nhận ra thân phận của những người này—chính là Nhị Hoè, con trai thứ hai của Lạc Hải.
Lạc Hải cùng Vương Quế Hoa có ba nam một nữ, phụ thân của nàng, Lạc Dạ Lan, là con trai trưởng, cũng là người có tướng mạo xuất chúng nhất trong số nam đinh của nhà họ Lạc.
Về phần Lạc Nhị Hoè, tuy dung mạo kém hơn đại ca mình, nhưng trong vùng mười dặm tám thôn cũng coi như đoan chính.
Hơn nữa, người này đầu óc nhanh nhạy, ăn nói khéo léo, từ nhỏ đã được hai lão nhân yêu thích.
Để gia đình có người đỗ đạt làm rạng danh tổ tông, hai lão vắt kiệt sức lao động của nhà đại ca, cắn răng dành dụm tiền bạc đưa Nhị Hoè lên thành học tư thục.
Thế nhưng, hắn vốn không phải kẻ có tư chất học hành, thi vài lần ngay cả đồng sinh cũng chẳng đỗ, nói gì đến tú tài.
Dù chẳng đạt được công danh gì, nhưng nhờ giỏi ăn nói lại biết đọc biết viết, hắn dùng ba tấc lưỡi không xương để lấy lòng tiểu thư Lý Nguyệt—đích nữ của một gia đình giàu có buôn bán nhỏ trong thành, rồi được gả vào làm con rể.
Kể từ đó, ngày tháng của hắn trôi qua vô cùng sung sướng.
Chỉ là kẻ này lòng dạ giả dối, tham vinh ghét bần, điều hắn kiêng kị nhất chính là bị người ta nói mình xuất thân hèn mọn, địa vị hiện tại đều do thê tử ban cho.
Bởi vậy, từ khi an cư trong thành, hắn rất hiếm khi qua lại với gia đình.
Ngay cả khi Lạc Hải và Vương Quế Hoa tìm đến cửa, hắn cũng vờ như không quen biết, nhiều lắm chỉ lén đưa chút bạc để đuổi họ đi.
Lần này gặp nạn châu chấu hoành hành, thôn làng lúa thóc sạch bách.
Trước khi chạy nạn, nhà Lạc Hải cũng từng có ý định đến nương nhờ hắn…
Thế nhưng, cuộc sống sung túc mà hắn có được hôm nay đều là nhờ nhạc gia ban cho.
Vốn dĩ nhà họ Lý đã chẳng ưa gì đám quê mùa không có chút tài cán, sao có thể để những thân thích nghèo hèn này vào nhà mà rước lấy sự chê cười của người ta?
Bất đắc dĩ, phụ thân của nguyên chủ đành từ bỏ công việc trong thành, đưa cả nhà rời khỏi đây lánh nạn.
Nào ngờ, những kẻ khác đều bình an vô sự, chỉ có phụ thân nàng là không thấy quay về.
Lạc Khinh Thư khẽ cau mày.
Vốn không phải người cùng đường, dù có chung huyết thống thì cũng nhạt nhẽo chẳng bằng người dưng.
Dường như cảm giác được có ánh mắt dừng trên mình, Lạc Nhị Hoè đảo mắt nhìn sang, liền trông thấy người nhà đại ca ăn mặc rách rưới, trông chẳng khác gì hành khất, đứng bên kia ngó nghiêng bốn phía.
Hắn chỉ liếc một cái rồi dời mắt đi, chẳng hề để tâm.
Hừ, người khác ra sao, thì liên quan gì đến hắn?
Lạc Khinh Thư cười lạnh.
Không quen biết à? Cũng tốt, kẻ vô tình vô nghĩa như vậy, nàng cũng chẳng muốn bận tâm.
Nàng đang định tiếp tục rời đi thì hai đứa trẻ bên cạnh Lạc Nhị Hoè bỗng chạy tới.
Hai đứa bé chừng ngang tuổi Lạc Thiên Mạc, là một cặp song sinh, y phục gấm vóc rực rỡ, tạo nên sự đối lập rõ ràng với mấy người Lạc Khinh Thư.
Tướng mạo coi như thanh tú, nhưng lời nói thốt ra lại khiến nàng chán ghét vô cùng.
“Bọn ăn mày các ngươi, mau cút khỏi đây!
Đất thành này là của bọn ta, không phải để lũ nhà quê nghèo kiết xác như các ngươi giẫm bẩn!”
Lạc Thiên Mạc từng gặp hai đứa này rồi.
Trước đây không lâu, có một lão hán dẫn hắn đến tìm phụ thân mượn bạc, nhưng lại bị ông ngoại phái người đánh đuổi ra ngoài.
Hôm đó, hai đứa nhóc kia còn khạc nước bọt lên người hắn.
Người hầu trong nhà nói, hai kẻ đó là họ hàng nghèo hèn đến bám víu nhà bọn họ.
Đối với loại người như vậy, trong lòng họ vốn đã khinh miệt.
Một đám quê mùa dơ bẩn, lấy đâu ra gan lộ diện trước mặt bọn họ, chẳng những làm ô uế đôi mắt mà còn hạ thấp thân phận của họ, thật đáng ghét!
Bởi vì gia cảnh ưu việt, nên khi đứng trước những thân thích nghèo rách mồng tơi này, cặp song sinh ăn nói rất có khí thế, cũng rất có cảm giác hơn người.
Chúng luôn cảm thấy, bọn nhà quê như thế này, ngay từ khi sinh ra đã thấp kém hơn mình một bậc!