Tô Du cảm thấy rằng lớp học cô đang học vận dụng rất tốt, có thể được coi như một công ty hàng bách hóa tàng hình.
Đối với thời đại khan hiếm hàng hóa như hiện nay, những nguồn tài nguyên này thực sự quá quý giá.
Buổi tối khi tan học, Tô Du bí mật hẹn Trần Thu Hương cuối tuần ra bãi than lấy bếp than.
Bây giờ đã là cuối tháng chín, thời tiết đang trở nên lạnh hơn. Bếp lấy về vừa vặn có thể sử dụng luôn, để sẵn ở trong nhà có thể đun một nồi nước sôi bất cứ lúc nào. Vào mùa đông, có thể nướng khoai lang và đậu phộng trong nhà. Nghĩ đến đã cảm thấy tốt đẹp.
Trên đường Tô Du đem chuyện này nói với Tô Tiểu Chí, nhưng chỉ nói một nửa sự thật, nói là bếp lò là do một người bạn cùng lớp tặng. Không cần phải tiêu gì cả.
“Chị, bạn học của chị sao lại tốt như vậy?” Tô Tiểu Chí ngạc nhiên hỏi.
Cậu ta biết mấy năm nay trong nhà muốn có một cái bếp, nhưng gia đình không có điều kiện này. Mấy năm nay, phiếu công nghiệp của nhà không phải mua giày dép cho bọn họ thì là mua quần áo, đặc biệt là lão tứ rất thích làm đẹp, mỗi tháng căn bản đều tiêu hết. Căn bản không lấy được phiếu công nghiệp. Hơn nữa cho dù có phiếu công nghiệp, không có quan hệ cũng không thể kiếm được thứ tốt như vậy. Toàn tỉnh có nhu cầu quá lớn, lại phải cộng thêm nhu cầu từ các tỉnh khác nên một ít bếp lò do bãi than cung cấp vốn không đủ.
Tô Du thản nhiên nói: "Vậy cũng phải nhìn xem là ai. Chẳng có ai tặng không cho ai bao giờ. Người ta biết rõ chị gái em là người như thế nào. Chuyện này đừng nói với người khác. Em cùng chị đi lấy đồ là được." Bếp vẫn còn rất nặng, nhất định phải có một người khuân vác phải đi cùng.
Tô Tiểu Chí nghe vậy cảm thấy rất tự hào. Nghe xem. Chị gái vẫn thân với cậu ta hơn. Chuyện gì cũng kể cho cậu ta nghe.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT