Đinh đinh đinh...
Tiếng chuông tan ca vang lên, báo hiệu kết thúc một ngày làm việc tại nhà máy dệt Giang Đông. Từng tốp công nhân nối đuôi nhau rời khỏi xưởng, trên tay cầm sẵn thau cơm, nhanh chóng tiến về phòng ăn.
Hôm nay là thứ Hai, thực đơn có bánh hành – loại bánh trắng mềm, phía trên phủ một lớp dầu đậu nành bóng loáng, mùi thơm tỏa khắp xưởng. Ai nấy đều hối hả chạy tới, sợ chậm chân sẽ chẳng còn phần.
Từ năm ngoái, nguồn cung của nhà ăn ngày càng eo hẹp. Trước kia, đồ ăn đầy đủ, muốn gì có nấy, thậm chí chẳng cần phiếu vẫn ăn no nê. Giờ nhớ lại quãng thời gian đó, ai cũng cảm thấy như một giấc mơ xa vời. Chỉ mong cuộc sống kham khổ sớm kết thúc, nguồn lương thực nhanh chóng hồi phục như trước.
Tô Du bưng thau cơm, vừa đi vừa đảo mắt quan sát xung quanh, rồi hòa vào dòng người tiến về phòng ăn. Đây mới là bữa thứ hai cô ăn ở đây, bữa sáng chỉ có cháo loãng và bánh bắp, đến giờ trưa bụng đã đói cồn cào.
Ngó lên phía trước, thấy thau bánh hành vẫn còn đầy, lớp vỏ dầu óng ánh hấp dẫn, cô nuốt nước bọt rồi lên tiếng:
“Cho tôi hai cái bánh hành!”
“Bốn lạng lương phiếu!”
Trâu sư phụ ở phòng ăn quát lớn.
Tô Du nhanh chóng lấy phiếu ra đưa, trong lòng thầm nghĩ: Rẻ, quá rẻ!
Trâu sư phụ đặt hai chiếc bánh vào hộp cơm của cô, tay vẫn không quên thoăn thoắt làm việc, miệng thì thắc mắc:
“Tiểu Tô, sao hôm nay cô không về nhà ăn? Mặt trời mọc đằng Tây rồi à? Nhà cô không ai nhắc nhở sao?”
Tô Du cười nhạt: “Đều lớn cả rồi, tôi còn quản làm gì nữa? Trâu sư phụ, sau này cứ chuyển lương thực của tôi đến phòng ăn trong xưởng đi nhé.”
Trâu sư phụ kinh ngạc đến suýt làm rơi muỗng múc cơm.
Đợi Tô Du rời đi, ông vừa phát thức ăn vừa quay sang nói với thím Trâu:
“Chu choa mẹ ơi, Tiểu Tô bị gì vậy? Trước đây cứ tan ca là chạy về nhà ngay, có gì ngon cũng đem về cho mấy đứa nhỏ. Sao nay cả ngày ở lại xưởng ăn cơm, còn định chuyển luôn lương thực sang đây? Chẳng lẽ tính ăn riêng rồi à?”
Nếu đúng là vậy, thì ba đứa nhỏ nhà họ Tô chắc chắn sẽ khổ sở. Ngoài Đại Chí ra, hai đứa còn lại vẫn chưa trưởng thành. Dù có lương thực cấp phát, nhưng không có tiền mua thêm, kiểu gì cũng bị đói.
Thím Trâu mập mạp, tay múc cháo, miệng lẩm bẩm:
“Tự làm tự ăn, ai vô tình vô nghĩa thì đừng mong được nhờ vả. Đại Chí vừa cưới đã đòi tách riêng, nghe đâu nhà mẹ vợ hắn còn nhắm vào căn nhà của Tiểu Tô nữa kìa. Hai đứa nhỏ còn lại thì phiền phức khỏi nói. Tôi thấy Tiểu Tô phải cứng rắn lên! Nếu là con tôi, tôi đã dạy dỗ lại từ lâu rồi.”
Trâu sư phụ im lặng.
Nghĩ lại mấy năm qua, Tiểu Tô sống chẳng dễ dàng gì. Cha mẹ cô – ông Tô Quốc Đống và vợ – đều làm công nhân giao hàng trong xưởng, không may gặp tai nạn, bỏ lại bốn đứa con thơ. Khi ấy, Tô Du mới mười sáu tuổi, đang chuẩn bị làm mai. Nhưng vì lo cho ba đứa em mà đành gác lại hôn sự.
Bao năm vất vả nuôi em, chớp mắt một cái đã hai mươi sáu tuổi, bị người ta chê là gái già, tìm đối tượng nào cũng chẳng ai xem trọng.
Nếu bây giờ Tiểu Tô thật sự quyết định buông bỏ trách nhiệm với đám em, người ngoài cũng chẳng thể trách cô được.