Tô Lâm lau nước mắt nói: “Anh hai, em nhất định sẽ không cười nhạo anh đâu!”
Tô Đại Chí đanh mặt lại: “Tiểu Chí, anh không bằng được em.” Đổi lại là anh ta thì đã sớm bị dọa đến mức chạy về nhà rồi.
Trong lòng Tô Tiểu Chí nóng bừng, sống mũi cay cay, khóe mắt đẫm nước mắt, cậu đưa tay ra ôm lấy Tô Du, cong eo đặt đầu lên vai Tô Du: “Chị, em đau, lúc bị bắn trúng rất đau rất đau, em tưởng mình không nổi nữa rồi, em rất sợ, sợ không về nhà được nữa, lúc bị đưa đến bệnh viện vẫn còn khóc, em mất mặt quá.”
Tô Du nói: “Không mất mặt, anh hùng cũng có tư cách chảy nước mắt.”
Tống Đông Chinh đứng bên cạnh, thấy vợ mình đang ôm cậu em vợ, anh mím môi chạy qua đó sờ sờ vào đầu của cậu em vợ, thôi vậy, tội nghiệp như thế để cậu ôm một chút.
Mẹ Lưu và Lưu Mai đều đỏ hết cả mắt, Tô Đông Đông mút đầu ngón tay, nhìn thấy có một con người xa lạ ôm cô của mình nên đôi mắt to tròn cứ không ngừng nhìn qua nhìn lại.
Bởi vì chuyện Tô Tiểu Chí đã bị thương, mẹ Lưu cố ý nấu một nồi canh xương lớn, còn lựa trong đó vài miếng xương thịt kho tìm cho Tô Tiểu Chí, việc này khiến cậu rất vui mừng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play