Cô không rõ chuyện gì đang diễn ra, cũng không biết nguyên chủ đã đi đâu. Chỉ có thể dựa vào bản năng mà rời khỏi căn nhà xa lạ, sau đó đến xưởng làm việc. Dọc đường, những con phố mang dấu ấn thời đại cùng các khẩu hiệu khiến cô cảm giác như đang lạc vào một giấc mơ. Cô cũng chẳng rõ đây là ký ức trước kia hay chỉ là ảo giác, nhưng có một điều chắc chắn—tất cả lúc này đều là thực. Dẫu sao, cơn đói chân thật đến mức không thể phủ nhận… Quan trọng hơn, cơ thể còn vô cùng mệt mỏi. Máy móc trong xưởng dệt những năm 60 đã cũ kỹ, nhiệt độ bên trong lại cao, đến trưa, cô gần như không chịu nổi nữa.
Đinh linh linh...
Tiếng chuông báo hiệu giờ làm lại vang lên. Đám nữ công nhân đang nghỉ ngơi trong phòng lập tức đứng dậy, cầm ly nước rồi di chuyển vào phân xưởng.
"Tô Du, đến giờ làm rồi!"
Có người khẽ đẩy vai Tô Du.
Ngẩng đầu lên, cô nhận ra đó là Chu Linh Linh, đồng nghiệp làm cùng ca. Cô khẽ mỉm cười: "Tôi đến ngay đây."
Xưởng dệt có nhiều công đoạn, nhưng công việc của Tô Du lại là cực nhọc nhất.
Không chỉ vất vả mà còn không có cơ hội thăng tiến hay tăng lương. Giống như một cỗ máy xoay vòng không ngừng, cả đời phải quần quật lao động.
Mặc dù có trí nhớ của nguyên chủ nên cô mới tiếp nhận công việc này, nhưng Tô Du không định gắn bó lâu dài. Nếu không thể làm chủ, ít nhất cũng phải tìm một công việc nhẹ nhàng hơn.
Lau mồ hôi trên mặt, Tô Du nhìn sang các nữ công nhân bên cạnh. Họ vừa làm vừa trò chuyện rôm rả, dường như chẳng ai để ý đến cô.
Cô biết, không phải vì họ bài xích nguyên chủ, mà bởi bình thường nguyên chủ quá bận rộn lo cho gia đình, sáng đi sớm, tối về muộn. Để làm hài lòng lãnh đạo, cô ấy luôn vùi đầu vào công việc, hiếm khi giao tiếp với đồng nghiệp. Vì thế, dù đã làm ở xưởng mấy năm, nhưng người bạn thực sự lại chẳng có mấy ai.
Có thể nói, vị đồng chí nguyên chủ này đã vì gia đình mà tận tâm tận lực, không oán không hối.
Tô Du nghĩ, dù có đánh chết cô cũng không làm chuyện ngu ngốc như vậy. Nếu phải làm trâu làm ngựa, thì cô sẽ bắt người nhà làm trâu làm ngựa cho mình.
Cùng lúc đó, trong căn phòng nhỏ của nhà họ Tô, hai người đang ôm bụng, mặt đầy khổ sở.
Dâu cả mới cưới - Lưu Mai - nhíu mày khó chịu: "Sao hôm nay chị cả chưa về? Buổi sáng đã không lo cho chúng ta, giờ trưa cũng chẳng thèm để ý."
Chồng cô ta, Tô Đại Chí, cúi đầu đáp: "Anh nghĩ là do chuyện chúng ta muốn tách hộ, chị ấy đang giận đấy."
Lưu Mai lập tức mất hứng: "Giận cái gì chứ? Anh cũng đã kết hôn rồi, chẳng lẽ còn định nuôi em trai em gái mãi à? Nhà thì nhỏ, bọn họ cứ ở mãi đây, sau này chúng ta còn nuôi con kiểu gì!"
"Nhưng… đây là nhà cha mẹ để lại…"
"Anh là con trai trưởng, tất nhiên nhà phải thuộc về anh! Dù sao tối nay chị ấy về, tôi sẽ hối chị ấy sớm dọn ra ngoài. Tuổi cũng không còn nhỏ, không chịu lấy chồng, cứ bám trụ trong nhà làm gì không biết."
Thấy chồng vẫn cúi đầu im lặng, cô ta lại tiếp lời: "Còn hai đứa em của anh cũng vậy! Lớn thế rồi vẫn để nhà nuôi, em gái anh còn đòi mua váy mới nữa chứ! Tôi kết hôn rồi mà vẫn chẳng có váy đẹp để mặc, cô ta thì nghĩ đẹp thật đấy. Dù sao chị anh đồng ý mua là chuyện của chị ấy, nhưng anh thì một đồng cũng đừng hòng móc ra!"
Lúc này, Tô Đại Chí mới gật đầu đồng tình.