Sau bữa cơm, Tô Du vội vàng thu dọn bát đũa mang đi rửa.

Ở thời đại này, đến cả một giọt dầu mỡ cũng hiếm hoi, nước rửa chén lại càng xa xỉ, nên chỉ cần tráng sơ qua dưới vòi nước là đủ sạch.

Trên đường đi, cô bắt gặp một vài người quen mặt. Dựa vào ký ức còn sót lại của nguyên chủ, cô cũng nhớ mang máng họ là ai, nhưng không gọi tên mà chỉ chào hỏi qua loa rồi nhanh chóng rảo bước vào phòng nghỉ.

Gian phòng nghỉ giản dị đến mức có phần xơ xác, chỉ có một bộ bàn ghế cũ cùng vài chiếc giá nhỏ dùng để đặt bát đũa và cốc nước. Tô Du đặt bát lên giá, rót một cốc nước uống rồi ngả người xuống ghế.

Không lâu sau, từng tốp người lần lượt bước vào. Nhìn thấy cô, ai nấy đều ngạc nhiên.

Trong nhà máy dệt Giang Đông, có lẽ không ai không biết đến Tô Du—một người mỗi trưa đều tất tả về nhà lo toan cho cả gia đình, lúc nào cũng là người đến sớm nhất và rời đi muộn nhất. Vậy mà hôm nay, cô lại phá lệ không về nhà nấu cơm, còn cầm phiếu ăn đến nhà ăn dùng bữa, ăn xong lại không vội vã về mà bước vào phòng nghỉ.

Sự hiếu kỳ của mọi người cũng chỉ dừng lại ở đó. Khi thấy cô gục xuống bàn ngủ, chẳng ai lên tiếng làm phiền.

Lần lượt, người ta đặt đồ xuống rồi hoặc tiếp tục làm việc, hoặc tìm một chỗ để chợp mắt. Tiếng lạch cạch lúc đầu dần im bặt.

Tô Du cựa quậy một chút, gương mặt lộ vẻ bực bội.

Cái cuộc sống này thật ngột ngạt! Ăn không đủ no, ngay cả ngủ trưa cũng chẳng có nổi một cái giường đàng hoàng.

Nghĩ đến những ngày tháng nhung lụa trước kia, lòng cô dâng lên một nỗi uất ức không tên.

Năm đó, nhà họ Tô nhờ vào làn sóng cải cách mà phất lên. Ông nội cô, dù đã có tuổi, vẫn quyết đoán dẫn cả gia đình bước vào con đường làm giàu. Nhờ vậy, ngay từ khi chào đời, Tô Du đã không phải lo lắng chuyện cơm áo.

Trước năm mười tuổi, cô là con gái duy nhất trong nhà, được ông nội nuôi dạy theo kiểu con trai. Khi ấy, cô không có quyền lựa chọn—gia sản lớn như vậy, nếu không có người quản lý thì sau này cô biết sống thế nào?

Ai ngờ đâu, khi cô lên mười, mẹ lại sinh thêm hai đứa em, một trai một gái. Nhà họ Tô đã có con trai, vị trí của cô đương nhiên bị đẩy xuống hàng thứ yếu.

Nhưng với Tô Du, chuyện đó không phải là vấn đề. Dù sao cô vẫn là con cháu nhà họ Tô, chẳng ai dám ngó lơ cô cả. Chỉ cần không phải bươn chải kiếm sống, cô đã thấy hài lòng rồi.

Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy. Cha cô học đòi theo mô hình "hôn nhân gia tộc", sắp xếp cho cô một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối. Nếu đối phương có điều kiện tốt, cô cũng không phản đối. Nhưng trớ trêu thay, vị hôn phu lại là người có vấn đề về trí tuệ.

Khoảnh khắc ấy, cô chợt hiểu ra một đạo lý: "Người không vì mình, trời tru đất diệt."

Thế là cô phản kháng. Đối phó với ông nội thì quá khó, nhưng cha cô lại nhát gan, cô hoàn toàn có thể thắng được ông ta.

Vậy là cô dựng lên một cái bẫy, khiến cha cô sa vào cờ bạc, lại còn lấy tiền công ty ra chơi. Kết quả, ông bị đuổi khỏi doanh nghiệp gia đình.

Ông nội cô khi ấy đã lớn tuổi, hai đứa em còn đang học trung học, sự nghiệp gia tộc không thể để bị ảnh hưởng, thế là hôn ước của cô lập tức bị hủy bỏ. Cô cũng danh chính ngôn thuận ở lại quản lý công việc kinh doanh.

Những năm tiếp theo, cô lợi dụng lợi thế của mình, tự xây dựng sự nghiệp riêng. Đến khi người nhà phát hiện ra, thì sản nghiệp của gia đình đã trở thành một cái vỏ rỗng.

Người nhà họ Tô hiểu rằng, dù có làm loạn thế nào cũng không thể khiến cô nhả lại những gì đã nuốt vào. Họ chỉ còn cách cúi đầu chấp nhận.

Ngay cả ông nội đang bệnh nặng cũng phải dùng đến tình thân để níu kéo cô, mong cô sau này sẽ lo lắng cho hai đứa em.

Nuôi hai đứa trẻ thì không thành vấn đề, nhưng để cô tiếp tục làm "máy ATM" cho hai kẻ ăn bám thì không đời nào!

Vậy nên, sau khi hai người tốt nghiệp, cô lập tức đá họ ra ngoài đi làm, còn ra quy định mỗi năm chỉ được về nhà một lần. Nếu không nghe lời? Cắt toàn bộ tiền trợ cấp!

Cả nhà họ Tô chỉ có thể nhìn sắc mặt cô mà sống.

Những năm tháng làm chủ gia đình khiến cô quen với vị trí cao nhất. Cô đã nghĩ mình sẽ tiếp tục sống cuộc đời như thế.

Nhưng ông trời dường như không thích để cô sống thoải mái. Sau một giấc ngủ ngon, khi tỉnh dậy, cô lại phát hiện mình quay về năm 1959, hơn nữa còn trở thành một người xa lạ nhưng lại mang cái tên "Tô Du".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play