Nhìn cái miệng Tô Du vẫn luôn lúc đóng lúc mở, lúc này thư ký Tống chỉ có một ý nghĩ, cầm giày chặn lại!
Anh vô lực nói: “Được rồi, vậy ngày mai đi ăn cơm đi. Nhưng đồng chí Tiểu Tô này, ngày mai ăn cơm cô đừng mặc trang phục thế này nhé, nhìn đau mắt lắm. Bây giờ quần chúng nhân dân ở đây đều phấn đấu gian khổ, cô lại ăn mặc lòe loẹt như vậy, không thích hợp đâu.”
“...” Tô Du sờ cái mũ của mình, cười nói: “Thư ký Tống, nhà tôi nghèo, tôi cũng không còn cách nào. Không dối gạt anh, cái mũ len này là trước đây cha mẹ tôi để lại, những năm nay tôi còn không nỡ dùng đấy.”
Thư ký Tống một hơi uống cạn nước trong cốc sứ, trên cốc còn có mấy chữ “Vì phục vụ nhân dân” rất bắt mắt.
Anh cảm thấy nếu mình không uống hết cốc nước này, cơn tức giận trong lòng khó mà nén xuống được.
Chủ tịch Tôn vẻ mặt tươi cười đi ta từ trong phòng làm việc công đoàn.
Thấy thư ký Tống và Tô Du đang nói chuyện, ông ta cũng cười đi tới: “Thư ký Tống cũng ở đây à.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT