Lưu Mai vội vã lắc đầu: “Chị, em không có cái suy nghĩ đó, mua nhà em chắc chắn sẽ bỏ tiền ra, em, em cũng có tích cóp được một ít, đại khái, đại khái có…”
Chưa đợi cô ta nói xong thì Lưu Mai đã nói: “Chị giúp Tiểu Chí mượn một ngàn.”
“…Chị, em thật sự không có một ngàn.” Lưu Mai khóc cười không xong, lúc cô và Đại Chí kết hơn cũng đã tiêu tốn rất nhiều tiền, có lúc còn phải nhờ bên nhà ngoại phụ cấp nữa, số tiền trong tay tính hết cũng chỉ khoảng mấy trăm đồng thôi.
Tô Du nói: “Chị không phải bảo em nhất định phải lấy một ngàn ra, em cứ tùy tâm của mình đi, chúng ta là người một nhà, căn nhà cả gia đình cùng ở, phải đồng lòng mới có thể làm chuyện lớn được, nếu như ai nấy đều ích kỷ thì cả đời này chúng ta chỉ có thể sống chật chội trong căn nhà chật hẹp này, sau này đứa con của em và Đại Chí cũng sẽ thua kém người khác.”
Nghe thấy Tô Du nói thế, Lưu Mai vội vàng nói: “Chị, em có thể gom sáu trăm, thật đấy, em có thể gom sáu trăm.”
“Được, chị tin em.”
Bởi vì chuyện muốn mua nhà, cả nhà ai nấy đều rất kích động. tô Tiểu Chí thì không cần phải nói rồi, mặc dù chị dùng danh nghĩa của cậu ta đi mượn tiền nhưng với một người chưa từng lãnh lương thì mỗi tháng chỉ có thể lấy vài đồng tiền tiêu vặt thì cậu ta cảm thấy việc ứng lương trước cũng không có ảnh hưởng nhiều lắm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT