Buổi tối trở về nhà, vừa bước vào phòng ngủ, Phó Cẩn Minh lập tức nhận ra vị trí con búp bê đã thay đổi.
Hắn khẽ nhíu mày. Có kẻ lạ đột nhập sao?
Phó Cẩn Minh không để lộ chút gì, bắt đầu đi một vòng quanh nhà. Nhưng sau khi xem xét kỹ lưỡng, lại không phát hiện ra điều gì bất thường.
Hắn lấy điện thoại, mở camera giám sát ở cửa ra vào, cẩn thận tua lại toàn bộ video ghi hình trong ngày. Kể từ khi hắn rời đi vào buổi sáng, không có bất kỳ ai ra vào căn hộ này.
Phó Cẩn Minh mắc chứng thiếu hụt cảm xúc bẩm sinh. Bản thân không có những cảm xúc vui buồn bình thường, cũng không hiểu được cảm xúc mà người khác muốn truyền đạt.
Từ nhỏ, ông nội đã bắt hắn phải học cách bắt chước.
Theo lời ông nội, căn bệnh này có chữa cũng không khỏi, nhưng điều đó không quan trọng. Chỉ cần biết quan sát, phân tích biểu cảm, ngôn ngữ và giọng điệu của mỗi người, sau đó kết hợp với hoàn cảnh xung quanh, thì chẳng khác nào đang làm bài đọc hiểu. Nếu trở thành học sinh xuất sắc trong môn đọc hiểu này, hắn sẽ không khác gì một người bình thường.
Vậy là suốt những năm tháng tuổi thơ, hắn bị nhốt trong nhà, mỗi ngày phải xem và phân tích hàng trăm đoạn video, liên tục luyện tập cho đến khi có thể sử dụng biểu cảm và phản ứng một cách thuần thục. Chỉ khi có thể giao tiếp mà không ai nhận ra sự khác biệt, hắn mới được phép đi học. Vì vậy, hắn lớn hơn các bạn cùng lớp một tuổi.
Cũng nhờ quá trình này, hắn sở hữu khả năng quan sát cực kỳ nhạy bén. Phó Cẩn Minh chắc chắn rằng vị trí của búp bê đã thay đổi. Không nhầm đi đâu được.
Trong Tuyển tập truyện trinh thám Sherlock Holmes có một câu nói rất nổi tiếng:
Khi bạn đã loại bỏ những điều không thể thì điều cuối cùng, dù khó tin đến đâu, cũng chính là sự thật.
Vậy nên... là con búp bê tự di chuyển sao?
Lý trí nói với hắn rằng, thế giới này không tồn tại bất kỳ hiện tượng siêu nhiên nào. Sợ là bệnh của hắn đang nặng hơn.
Bạch Dập Tinh vốn rất vui khi thấy chủ nhân trở về. Nhưng nhìn thiếu niên nhíu chặt mày, khí áp quanh người thấp đến mức đáng sợ, cậu đột nhiên không dám nói chuyện nữa.
Cậu có linh cảm rằng hôm nay cậu chủ Phó rất phiền não.
Búp bê nhỏ im lặng, đương nhiên không thu hút sự chú ý của Phó Cẩn Minh.
Hắn rút điện thoại, mở WeChat đã lâu không dùng, ngón tay lướt nhẹ tìm một cái tên, rồi nhấn vào.
【Cẩn】 Cậu có camera mini không?
Bên kia trả lời ngay lập tức.
【Hách Đao Nhân】 Ủa, anh Phó? Hôm nay là ngày gì vậy? Trời sắp sập à? Ngài đây mà cũng chủ động nhắn tin cho tôi sao? (bàng hoàng.jpg)
【Cẩn】:……
【Hách Đao Nhân】 Có có có! Không có tôi cũng tìm bằng được cho cậu!
Nhận được câu trả lời chắc chắn, Phó Cẩn Minh dứt khoát ném điện thoại lên giường. Sau khi dùng xong rồi bỏ, hắn bơ luôn tin nhắn của Hách Gia, mặc kệ cậu ta spam liên tục.
Phòng ngủ về đêm rất tĩnh lặng.
Ánh đèn vàng nhạt phủ xuống từng góc phòng, rọi lên cả thiếu niên và búp bê, tựa như lớp lụa mỏng ấm áp, khiến không gian trở nên yên bình lạ thường.
Giọng nói của búp bê bỗng vang lên, mang theo chút dè dặt.
“Cậu thấy đỡ hơn chưa?”
Không khí lúc nãy quá ngột ngạt, làm cậu chẳng dám hó hé gì.
Phó Cẩn Minh hơi giật mình, đưa tay cầm búp bê lên, chăm chú quan sát như thể lần đầu tiên nhìn nó.
Nhưng cũng đúng là lần đầu tiên hắn quan sát con búp bê này kỹ đến vậy.
Dưới ánh đèn, làn da trắng như sứ phát ra ánh sáng nhàn nhạt, cầm trong tay mịn và mát lạnh như ngọc. Gương mặt tinh xảo hoàn mỹ, đôi mắt xanh thẳm trong veo nhưng sâu lắng, hàng mi dài cong vút, khiến khuôn mặt thêm phần sinh động và đáng yêu.
“Trông cũng được đấy."
Nếu đôi mắt Bạch Dập Tinh có thể cử động, chắc chắn cậu sẽ mở to hết cỡ.
Này là đang khen cậu à?
Cậu hơi ngại ngùng: “Hehe, cảm ơn đã khen.”
Khoảng cách gần quá khiến cậu có chút xấu hổ.
Cậu chưa từng tiếp xúc gần với ai như thế này. Cảm giác chỉ cần đưa tay là có thể chạm vào mặt đối phương, cậu còn ngửi thấy được mùi hương nhàn nhạt trên người Phó Cẩn Minh.
Bạch Dập Tinh cảm thấy chắc chắn là do đèn phòng quá tối. Nếu không thì sao cậu lại có cảm giác cậu chủ Phó đang nhìn mình dịu dàng như vậy?
Nếu có thể nghe thấy nhịp tim của mình, chắc chắn nó sẽ đập loạn xạ mất.
Sáng hôm sau, vừa vào lớp, Hách Gia đã hớn hở chạy đến trước mặt Phó Cẩn Minh.
“Anh Phó, đồ cậu cần đây!” Cậu ta đưa qua một cái hộp.
Phó Cẩn Minh nhận lấy, tay hơi trùng xuống.
“Sao to vậy?”
Rõ ràng tối qua hắn bảo cần một chiếc camera mini mà.
Hách Gia thấy vẻ do dự của hắn, lập tức hiểu ra, không nhịn được bĩu môi, giọng đầy ai oán.
“Tại cậu không trả lời tin nhắn của tôi còn gì? Ai biết được cậu muốn loại nào, tôi cứ gom đủ loại luôn cho chắc!”
“Cảm ơn.” Phó Cẩn Minh khẽ gật đầu, xách hộp quay về chỗ ngồi.
Hách Gia lập tức bám theo sau, gương mặt do dự dường như muốn nói lại thôi.
“Muốn nói gì thì nói.”
Phó Cẩn Minh liếc cậu ta một cái.
“À thì… anh Phó, cậu không định quay lén đấy chứ? Tôi không muốn làm chuyện phạm pháp đâu."
Hách Gia chớp đôi mắt tròn, khuôn mặt béo múp nhăn lại. Dù tin tưởng nhân cách của anh Phó, nhưng nhỡ đâu anh Phó bị lừa làm chuyện phạm pháp thì sao?
Phó Cẩn Minh dừng bước, thản nhiên nhìn tên nhóc mũm mĩm này.
Hách Gia: ... Khí thế mạnh quá.
“Haha! Tôi đùa thôi! Anh Phó mà đi quay lén á? Tôi đúng là ăn nói linh tinh!”
Nói xong, cậu ta lập tức quay đầu chạy biến, sợ đứng lâu thêm chút nữa thì cái mạng nhỏ cũng chẳng giữ nổi.
__
Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, Bạch Dập Tinh đang ngủ gật lập tức tỉnh táo, ánh mắt mong đợi nhìn về phía cửa phòng ngủ.
Vừa bước vào phòng, Phó Cẩn Minh đã nghe thấy tiếng chào hỏi có phần vui vẻ của búp bê.
“Về rồi à! Hôm nay sao về muộn thế?”
“Hôm nay tan học tôi ghé qua bệnh viện." Phó Cẩn Minh không hiểu sao lại trả lời một câu.
Hôm nay là ngày hắn đến gặp bác sĩ Đơn để kiểm tra định kỳ.
“Ồ ồ, ra vậy!” Bạch Dập Tinh gật gù.
Khoan đã… chốt tồ mát tề! Vừa rồi hắn trả lời cậu sao?!
Phó Cẩn Minh khẽ mím môi, vừa nói xong đã có chút hối hận.
Từ trước đến nay, hắn luôn phớt lờ những ảo giác của mình. Nhưng không hiểu sao, kể từ hôm phát hiện vị trí búp bê thay đổi, tâm trạng hắn cứ lên xuống thất thường. Hắn không rõ mình bị cái gì, có lẽ lần tới nên hỏi bác sĩ Đơn một chút.
Bạch Dập Tinh toát mồ hôi lạnh, thậm chí còn không dám thở mạnh. Cẩn thận quan sát từng cử động của chủ nhân, thấy thiếu niên vẫn như mọi khi— vào phòng tắm rửa vệ sinh cá nhân, sau đó đến bàn đọc sách, cũng chẳng thèm liếc cậu lần nào.
Chắc cậu lo quá hoá dồ thôi.
Biết đâu người ta tự độc thoại thì sao! Ừm, chắc chắn là như vậy rồi. Một mình sống trong căn nhà lớn thế này, tinh thần có chút bất ổn cũng là điều dễ hiểu. Chính cậu cũng tự kể chuyện mỗi ngày còn gì?
Bạch Dập Tinh tự an ủi bản thân.
Lúc này, Phó Cẩn Minh đang mở chiếc hộp mang về từ trường, lấy từng thứ một ra ngoài.
Mấy thứ quái quỷ gì đây? Hắn nhìn đống đồ vật kỳ dị trên bàn, cảm thấy nhức nhức cái đầu.
Một con gấu bông mặc váy hồng chói lóa, mấy bức tượng điêu khắc trông xấu đến cay mắt… Cuối cùng, hắn miễn cưỡng chọn một bức tượng đá có thiết kế đơn giản nhất.
Chiếc camera mini được giấu tinh vi bên trong đôi mắt của bức tượng.
Hắn điều chỉnh góc quay, để ống kính hướng thẳng về phía tủ đầu giường.
Bản thân hắn cũng không rõ mình đang muốn xác nhận điều gì— chứng minh rằng mình không bị tâm thần phân liệt? Hay muốn biết con búp bê có cử động thật hay không?
Tất cả câu trả lời đều nằm trong chiếc camera này. Lần đầu tiên hắn có chút mong chờ ngày mai.
Thế nhưng suốt 2 ngày tiếp theo, búp bê vẫn đứng nguyên vị trí cũ. Lần di chuyển hôm đó tựa như một ảo giác thoáng qua, chưa từng tồn tại.
Dù Phó Cẩn Minh có tua lại video bao nhiêu lần đi nữa, con búp bê vẫn đứng yên một chỗ, không hề di chuyển.
Hắn mím chặt môi. Sự mong đợi 2 ngày trước giống như một trò đùa, tàn nhẫn nghiền nát hắn.
Bật cười tự giễu, sau đó tắt hẳn màn hình giám sát, bực bội ném điện thoại vào ngăn bàn.
“Rầm!”
Động tĩnh khiến cả lớp đồng loạt quay sang nhìn.
Hách Gia quan tâm hỏi:
“Anh Phó, có chuyện gì thế?”
Nhìn người vừa đến, Phó Cẩn Minh thở nhẹ, mở miệng hỏi:
“Khi nào cậu định mang búp bê về?”
“Hả?!”
Hách Gia ngồi không cũng trúng đạn. Cậu ta thấy tâm trạng anh Phó hôm nay không tốt nên mới hỏi thăm, sao lại phải mang búp bê về nhà rồi. Còn một tuần nữa mới đến thi cuối kỳ mà? Ít nhất cũng phải đợi đến kỳ nghỉ hè chứ!
Cậu ta gãi đầu, có chút lúng túng:
“Vậy… để tôi tìm xem có ai cầm hộ được không. Nếu có người đồng ý giữ hộ thì tôi sẽ mang đi.”
Nghe thấy câu để người khác giữ hộ, trong lòng Phó Cẩn Minh bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Một cảm giác mà trước đây hắn chưa từng trải qua.
Hắn đặt tay lên ngực, nhịp tim vẫn đều đặn, nhưng rõ ràng có gì đó đã khác.
“Thôi bỏ đi, cứ để nó ở chỗ tôi trước đã.”
“Hả? Ờ…ok, cũng được!”
Hách Gia ngơ ngác gật đầu, vẻ mặt khó hiểu.
Mấy ngày hôm nay anh Phó cứ sao sao ấy… chắc chắn là đang có chuyện giấu mình!
Nếu Bạch Dập Tinh nhàn rỗi ở nhà biết được suy nghĩ của Phó Cẩn Minh lúc này, cậu nhất định sẽ lớn tiếng kêu oan.
Cậu đã làm gì đâu! Chẳng qua là bị cuộc trò chuyện kỳ quái hôm trước doạ cho sợ mất vía thôi chứ đã làm gì?
Dù chủ nhân nhìn có vẻ trong nóng ngoài lạnh, nhưng nhỡ phát hiện ra cậu có thể cử động, đem cậu đến phòng thí nghiệm cắt lát thì sao.
Cậu vẫn còn yêu đời lắm!
Nhưng sự cẩn trọng đó… cũng chỉ duy trì được đến lúc này.
Sau 2 ngày mưa liên tục, cuối cùng trời cũng hửng nắng!
Những tia nắng rực rỡ xuyên qua tầng mây, rọi xuống khắp mặt đất.
Và Bạch Dập Tinh cũng không ngoại lệ.
Lúc đầu, cậu còn định phớt lờ.
Mười phút sau, vẫn chịu được.
Nửa tiếng trôi qua, cậu không chịu nổi nữa.
“Cứu mạng aaaaa! Nóng quá!”
Nắng hè gay gắt đến mức cái mặt plastic của cậu cũng bắt đầu nóng lên rồi. Không thể chịu đựng thêm nữa, Bạch Dập Tinh nhấc chân muốn lùi về sau.
Vốn tưởng sẽ lại là một hành trình vất vả và tốn thời gian, ai ngờ…
Lần này, cậu di chuyển vô cùng nhẹ nhàng!
Khoan đã, tình huống gì đây? Cậu có chút kinh ngạc.
Chỉ trong mười mấy giây, cậu đã từ vùng bị nắng chiếu, trốn ra sau chiếc đèn bàn.
Nếu phải so sánh thì, lần đầu tiên cậu di chuyển giống như một cỗ máy gỉ sét lâu ngày, còn lần này chẳng khác nào đã được tra dầu bôi trơn.
Hơi bị mượt đấy! Quá đỗi vui mừng, Bạch Dập Tinh chẳng còn quan tâm đến lộ với không lộ nữa.
Cậu hào hứng chạy vòng quanh chiếc tủ đầu giường, hết vòng này đến vòng khác!