Vốn dĩ Phó Cẩn Minh không có ý định cất búp bê đi, đang định từ chối thì chợt nghe thấy giọng con búp bê trầm xuống, mang theo chút run rẩy khe khẽ.

Ánh mắt hắn không tự chủ liếc về phía nó.

Sợ bị nhốt đến vậy sao?

“Không cần đâu, cứ để ở đây đi.”

Dì Hứa hơi bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu đáp: “Vâng, cậu chủ.”

Nghe vậy, Bạch Dập Tinh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng mừng rỡ như trút được gánh nặng.

“May quá may quá, cậu chủ đúng là ngoài lạnh trong nóng! Nào, hãy cùng cảm ơn cậu chủ tốt bụng của chúng ta! Chậc chậc, xem ra sức hút của mình cũng không tệ, tôi còn tưởng cậu không thích tôi cơ đấy!”

Giọng nói lại trở nên sống động như trước.

Phó Cẩn Minh: … Một con búp bê tự luyến đến mức này, lẽ ra lúc nãy tôi nên quẳng cậu vào kho chứa đồ mới phải.

Nghe thấy con búp bê lại bắt đầu khoe khoang, Phó Cẩn Minh đột nhiên nổi lên ý định trêu chọc.

“Khoan đã, đặt ở đây đúng là hơi chướng mắt thật. Hay là để nó…”

Bạch Dập Tinh lập tức nhảy dựng lên:

“Ai chướng mắt cơ?! Búp bê xinh đẹp như này chướng mắt chỗ nào hả?!”

Trong lúc con búp bê ầm ĩ phản đối, Phó Cẩn Minh bất ngờ đưa tay nhấc bổng nó lên.

“Để tôi tìm cho nó một chỗ khác vậy. Dì cứ làm việc đi.”

Chỉ vài bước chân ngắn ngủi, nhưng với Bạch Dập Tinh, đó là một hành trình đầy chấn động.

Cao quá!

Trước đây cậu chưa từng nghĩ 1 mét lại cao đến thế. Giờ bị người ta cầm trên tay, hai tay buông thõng lắc qua lắc lại, giống như đang ngồi trên tàu cướp biển ở công viên giải trí vậy.

Mỗi lần Phó Cẩn Minh vung tay, Bạch Dập Tinh đều bị kích thích đến mức hét lên. Ban đầu còn hơi sợ, nhưng đến cuối lại có chút nghiện.

Khi cuối cùng cũng được đặt xuống, Bạch Dập Tinh còn tiếc nuối trong lòng nhiều chút.

Cậu ngó nghiêng môi trường xa lạ xung quanh, đây là đưa cậu vào phòng ngủ sao?

Phòng ngủ của thiếu niên sạch sẽ, ngăn nắp đến mức khó tin. Chính giữa đặt một chiếc giường đôi, bên trên phủ một bộ chăn ga xám đậm, phẳng phiu không một nếp nhăn. Bên cạnh là tủ đầu giường, trên đó chỉ có một chiếc đèn bàn và vài cuốn sách.

Cạnh cửa sổ là bàn làm việc. Ngoài chiếc laptop quen thuộc, trên bàn không có bất kỳ vật dụng nào khác.

Ánh nắng xuyên qua cửa kính, rải xuống mặt bàn những vệt sáng dịu nhẹ.

Rộng quá. Trống trải quá. Sạch sẽ quá.

Bạch Dập Tinh hâm mộ đến phát khóc.

Phòng ngủ này ít nhất rộng gấp 4 lần phòng cậu kiếp trước. Thậm chí còn có nhà vệ sinh riêng nữa chứ!

Đồ nhà giàu đáng ghét hức hức hức!

Bộ chăn ga lụa tơ tằm kia, vừa nhìn đã biết thoải mái. Nếu có thể lăn lộn trên đó một vòng, cậu sẽ là cậu bé hạnh phúc nhất trần đời. Ấy, là búp bê hạnh phúc nhất trần đời mới đúng.

Phó Cẩn Minh bị tiếng lảm nhảm của búp bê làm cho đau đầu. Không biết có phải do ảo giác hay không, nhưng sao cảm giác giọng của nó ngày càng lớn thế nhỉ?

Hắn đi đến bàn cạnh cửa sổ, định đặt búp bê xuống, nhưng chợt nhớ Hách Gia từng dặn búp bê không thể phơi nắng.

Bên tai vang lên tiếng kêu thất thanh:

“Đi đi đi! Đừng đặt ở đây! Nắng quá!”

Phó Cẩn Minh: … Này mà cũng đoán được?

Nhưng căn phòng rộng lớn này thật sự quá trống trải, không tìm ra được cái bàn thứ hai.

Sau một vòng quan sát, cuối cùng hắn đặt búp bê xuống tủ đầu giường.

“Ồ? Không ngờ chủ nhân có tí tâm hồn thiếu nữ đấy chứ, lại đặt mình ngay đầu giường. Cảm giác như vừa khám phá ra một bí mật động trời, hehehe."

Bạch Dập Tinh gật gù trong lòng. Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nam thần lạnh lùng của trường hóa ra cũng thích chơi búp bê? Kiểu tương phản này… đúng là có chút thú vị!

Phó Cẩn Minh vốn không mấy khi dao động cảm xúc, hôm nay lại hiếm hoi cảm thấy cạn lời.

Hắn bất đắc dĩ cười, khom lưng chỉnh lại búp bê cho ngay ngắn, tự nhủ không nên so đo với ý thức tưởng tượng làm gì. Nghĩ vậy, nhưng tay hắn vẫn vò mạnh đầu con búp bê một cái.

Một khuôn mặt điển trai bất ngờ phóng đại ngay trước mắt.

Phản ứng đầu tiên của Bạch Dập Tinh là sững sờ—

“Ông trời thật bất công! Đẹp trai thì đã đành, tại sao da dẻ còn đẹp hơn thế này?!"

Bạch Dập Tinh từ một người trưởng thành cao 175cm thu nhỏ thành một con búp bê chưa đến 30cm, thế giới trong mắt cậu cũng đã khác xưa rất nhiều. Những chi tiết nhỏ từng bị bỏ qua trước đây giờ được phóng đại gấp nhiều lần, vân gỗ trên bàn sắc nét, những hạt bụi li ti trong không khí cũng có thể nhìn rõ.

Vậy mà không tìm ra nổi một lỗ chân lông nào trên mặt Phó Cẩn Minh.

Đây vẫn là học sinh cấp ba à?!

Nhớ đến thời cấp ba của mình, Bạch Dập Tinh không khỏi cảm thán. Khi đó, ngày nào cũng thức khuya học bài, hai mắt thâm như gấu trúc, da dẻ thì xuống cấp thảm hại. Nếu không phải đã đổi sang một giống loài khác, cậu chắc chắn sẽ ghen tị đến khóc mất thôi.

“Không biết sờ vào sẽ có cảm giác thế nào nhỉ?” Búp bê nhỏ lầm bầm một câu.

Đúng là một nhóc háo sắc.

Phó Cẩn Minh chợt cảm thấy đặt búp bê đầu giường là một quyết định sai lầm.

Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng hắn cũng không có ý định chuyển nó đi nơi khác.

Miệng con búp bê như cỗ máy vĩnh cửu được lên dây cót, luyên thuyên không ngừng nghỉ. Chẳng mấy chốc đã bình luận hết mọi ngóc ngách trong phòng ngủ, đến hắn cũng bị mang ra bình phẩm một lượt.

Phó Cẩn Minh cảm thấy không thể chịu nổi nữa, vội vã ra khỏi phòng, bước chân nhanh hơn bình thường một chút.

Nếu Hách Gia có mặt ở đây, chắc chắn sẽ phải hét lên không thể nào! Anh Phó không bao giờ quan tâm đến cảm nhận của người khác mà cũng có ngày nhượng bộ một con búp bê á?!

Cuối tuần ngắn ngủi trôi qua rất nhanh. Mùa hè, trời sáng rất sớm, nhưng rèm phòng ngủ đã chặn kín mọi tia sáng bên ngoài.

Trong bóng tối, đồng hồ sinh học đánh thức Phó Cẩn Minh dậy đúng giờ. Vừa ngồi dậy, ánh mắt hắn vô thức lướt qua con búp bê trên tủ đầu giường.

Đêm nay yên tĩnh đến lạ. Hắn còn tưởng tên nhóc này là cái máy nói không bao giờ biết mệt chứ, chẳng lẽ trong 'thiết lập' mà hắn tưởng tượng ra, búp bê cũng cần ngủ sao? Nhưng nếu nó thực sự lải nhải cả đêm, Phó Cẩn Minh chắc chắn sẽ ném cả nó lẫn hộp ra ngoài cửa.

Cũng coi như biết điều đấy.

Cho đến giờ, Phó Cẩn Minh vẫn tin rằng con búp bê này là một ý thức thể do hắn tưởng tượng ra.

Hắn đột nhiên đưa tay, vẫy vẫy trước mặt con búp bê.

Không có động tĩnh gì cả. Chẳng lẽ biến mất rồi?

Rút tay lại, Phó Cẩn Minh ngẩn người một chút. Sao mình… lại làm ra cái hành động trẻ con này?

Hắn bật cười tự giễu, sau đó xuống giường, đi đến góc phòng mở cánh cửa nhỏ, sang phòng gym kế bên để tập thể dục buổi sáng.

Bạch Dập Tinh tỉnh dậy trong tiếng nước chảy róc rách.

Cậu nhìn sang giường bên cạnh, thấy nó đã gọn gàng ngay ngắn đến mức không giống có người vừa ngủ qua.

Dậy sớm vậy luôn à?

Trước đây làm 'thần giữ cửa' ở lối ra vào, cậu hoàn toàn không biết chủ nhân dậy sớm thế này. Đây chính là lợi ích của việc được vào phòng ngủ, cuối cùng cũng có chút hơi người rồi.

Chẳng mấy chốc, Phó Cẩn Minh bước ra từ phòng tắm.

Thiếu niên vừa tắm xong, chỉ mặc mỗi chiếc quần short, ngực để trần, một tay cầm khăn tắm tùy ý lau những giọt nước đọng trên người.

Bạch Dập Tinh nhìn chằm chằm, người đàn ông trước mặt có tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, đôi chân dài thẳng tắp và cơ bụng săn chắc, vai rộng nhưng không thô. Mỗi đường nét cơ bắp đều vừa vặn đến mức kinh ngạc.

Quả là một bức tranh tuyệt đẹp.

“Ực…”

Bạch Dập Tinh vô thức nuốt nước bọt. Cơ thể này, đàn ông nhìn cũng phải ghen tị!

“Phi lễ chớ nhìn! Mình là một bé ngoan trong sáng!”

Miệng thì nói vậy, nhưng ánh mắt cậu vẫn cứ dán chặt vào cơ bụng người ta.

Trong căn phòng yên tĩnh, giọng nói của cậu vô cùng rõ ràng.

Phó Cẩn Minh dừng tay lau người, sau đó nhanh chóng mặc quần áo vào.

“Ơ, sao mặc nhanh thế? Người còn chưa lau khô kìa!”

Phó Cẩn Minh nhìn con búp bê, ánh mắt có chút kỳ lạ.

“Khoan đã… sao lại nhìn mình? Chẳng lẽ nghe thấy mình nói chuyện?”

Nghe vậy, tim Phó Cẩn Minh đập nhanh hơn một nhịp, nhưng ngay sau đó, búp bê nhỏ lại tự phản bác:

“Không thể nào, không thể nào! Chắc chắn là đang ngắm vẻ đẹp của mình thôi! Hừ hừ hừ, mình cũng đâu thua kém gì cậu ta!”

… Thôi bỏ đi, tính toán với một con búp bê làm gì, dù sao nó cũng không thực sự tồn tại.

Chủ nhân đi học rồi, căn phòng lại trở về sự yên tĩnh.

Mặt trời dần lên cao, chẳng mấy chốc, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, phủ đầy căn phòng ngủ.

Dù trước đó Phó Cẩn Minh đã đặt búp bê trên tủ đầu giường để không bị nắng chiếu tới. Nhưng do rèm cửa hôm nay mở rộng hơn mọi ngày, một tia nắng tinh nghịch vẫn len lỏi chiếu thẳng lên người Bạch Dập Tinh.

Trong giấc ngủ, búp bê nhỏ cảm thấy tay trái của mình hơi nóng.

Khoan đã… cậu có thể cảm nhận được sao?

Bạch Dập Tinh giật mình tỉnh giấc. Vừa mở mắt đã phát hiện tay trái của mình đang phơi nắng!

Á á á á, chết rồi chết rồi!

Bây giờ cậu là một ‘sinh vật sống về đêm’! Theo hiểu biết kiếp trước của cậu, búp bê BJD là loại đồ chơi vô cùng khó chiều, cần được bảo quản cẩn thận. Nếu để dưới ánh nắng quá lâu, nhựa resin sẽ nhanh chóng lão hóa và ngả vàng!

Dù là con người hay búp bê, Bạch Dập Tinh chỉ muốn được sống tốt. Kiếp trước vì tai nạn mà qua đời, rồi không biết vì sao lại xuyên vào thân xác này, cậu vẫn mang lòng biết ơn, vì không gì quan trọng hơn việc được sống.

Trở thành búp bê, cậu không biết tuổi thọ của mình là bao lâu, có thể đến ngày cậu tan thành tro bụi, cũng có thể vào một ngày nào đó trong tương lai, thế giới sẽ đưa mọi thứ trở lại quỹ đạo, và cậu sẽ lặng lẽ biến mất.

Chỉ cần còn sống, cậu muốn bảo vệ bản thân thật tốt.

Theo phản xạ, Bạch Dập Tinh muốn di chuyển vào vùng bóng râm.

Tứ chi vẫn nặng nề. Nhưng lần này, chân phải của cậu thực sự dịch chuyển một chút về phía sau!

Nếu là trước đây, cậu chắc chắn sẽ không để ý đến vài milimet nhỏ bé này. Nhưng kể từ khi biến thành một món đồ cố định, mọi khác biệt nhỏ nhất cũng trở nên vô cùng rõ ràng.

“Động… động rồi! Mình vừa mới cử động sao?!”

Bạch Dập Tinh phấn khích đến mức nói năng lộn xộn.

Để chứng minh đây không phải ảo giác, cậu cố gắng dồn lực, chậm rãi lết về phía sau.

Cuối cùng, sau một khoảng thời gian giãy giụa, cậu đã chuyển toàn bộ cơ thể vào vùng bóng râm!

Nhìn đường phân cách ánh nắng trên mặt bàn trước mắt. Bạch Dập Tinh mừng rớt nước mắt.

Chỉ với khoảng cách 2cm, cậu đã mất ít nhất mười phút di chuyển.

Sau khi trấn tĩnh lại, cậu bắt đầu suy nghĩ tại sao lại đột nhiên cử động được.

Nhìn lại những ngày qua, ngoài ngủ và tự kể chuyện cho mình nghe, cậu hoàn toàn không làm gì khác.

Chẳng lẽ là do chủ nhân đã chạm vào cậu?

Nhưng cũng không hợp lý lắm. Từ lúc tỉnh dậy trong hộp đến giờ, cậu đã được chạm vào ba lần, Hách Gia một lần, Phó Cẩn Minh hai lần. Nếu thật sự có tác động, lẽ ra cậu phải sớm cử động được rồi chứ?

Nghĩ mãi không ra, Bạch Dập Tinh quyết định không lãng phí tế bào não nữa. Cậu bắt đầu chơi đùa với cơ thể của mình.

Cậu từ từ nhấc cánh tay lên. Vì quần áo quá bó sát và rườm rà, tốc độ còn chậm hơn lúc nãy, nhưng cậu chẳng bận tâm.

Cứ nhấc lên, hạ xuống, lặp đi lặp lại, chơi đến vui vẻ quên trời quên đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play