“Thật thần kỳ!” Bạch Dập Tinh thích thú chơi đùa.

Cậu giơ tay lên, thử cử động các ngón tay, cũng rất linh hoạt nha!

Theo hiểu biết kiếp trước của cậu về búp bê BJD, búp bê nhỏ hiếm khi được thiết kế khớp ngón tay. Thông thường khớp tay chỉ có ở những búp bê lớn. Bởi vì ngón tay của búp bê nhỏ quá mảnh, vừa khó chế tác, vừa dễ hư hỏng. Do đó, hầu hết các nhà sản xuất đều không thiết kế khớp tay cho loại búp bê này.

Nhưng dù sao những gì cậu biết đều là búp bê BJD thương mại. Trong những phân khúc cao cấp hơn, hẳn vẫn có những búp bê được đặt làm riêng như cậu.

Chắc cậu đắt tiền lắm đây, Bạch Dập Tinh ngắm nghía bàn tay nhỏ nhắn, trông vô cùng hài lòng, thầm tán dương nghệ nhân chế tác ra mình trong đầu.

Bạch Dập Tinh hướng mắt về chiếc giường lớn mà cậu đã thèm thuồng từ lâu, có chút nôn nao.

Đứng ở mép tủ, cậu bắt đầu chần chừ. Khoảng cách giữa tủ và giường chỉ khoảng 10 cm.

Trước đây khi là con người, cậu không để khoảng cách nhỏ bé này vào mắt. Nhưng bây giờ, nhìn xuống 'vực thẳm' trước mặt, cậu không khỏi nuốt nước bọt.

“Hay thôi bỏ đi nhỉ?” Cậu khoanh tay tự trấn an. “Biết đâu cái giường đó cũng không thoải mái như mình tưởng.”

Hơn nữa, nếu chẳng may ngã xuống thì ông bà tổ tiên cũng không gánh nổi. Cậu thử duỗi chân ra, phát hiện đôi chân ngắn ngủn của mình căn bản không thể bước qua khoảng trống kia.

Nhưng sau nửa tháng trời đứng ngủ, khát khao được nằm trên giường đã chiến thắng nỗi sợ của cậu.

Không nhảy qua được thì bò! Chẳng lẽ cậu lại chịu thua một cái giường hay sao?

Nghĩ vậy, Bạch Dập Tinh lập tức hành động.

Cậu ngồi xổm, hai tay chống lên mặt tủ, sau đó dùng hết sức bình sinh đạp chân ra sau. Cuối cùng cũng may mắn bò lên được chiếc giường mà mình hằng mong ước!

May quá, suýt nữa thì thất bại, sự khác biệt lớn nhất giữa con người và búp bê có lẽ là tỷ lệ cơ thể. Vì đầu búp bê rất to, lần đầu tiên trong đời cậu hiểu được cảm giác 'đầu nặng chân nhẹ' là như thế nào. Lúc đáp xuống giường, cậu tí thì ngã chổng vó. Chưa kể bộ trang phục phức tạp trên người, trông thì đẹp nhưng lại vô cùng bất tiện.

Nhưng cậu cũng hiểu được, để làm ra bộ quần áo nhỏ xíu mà tinh xảo như vậy, chắc chắn sẽ phải hy sinh độ thoải mái, đến người làm ra cũng không ngờ con búp bê mặc bộ đồ này lại có thể cử động.

Cảm giác mềm mại dưới chân khiến Bạch Dập Tinh có cảm giác như đang ở một thế giới khác.

“Hức hức hức… quá đã!”

Cậu lăn một vòng trên giường. Chăn lụa mát lạnh, mềm mại ôm lấy cơ thể.

Không chần chừ thêm một giây nào, cậu lập tức chui vào chăn, thoả mãn thở dài.

Nửa ngày nữa chủ nhân mới tan học, chợp mắt tí chắc không sao đâu nhỉ?

Nghĩ vậy, cậu lười biếng duỗi người, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Kết quả, Bạch Dập Tinh ngủ một mạch đến khi trời tối.

Bạch Dập Tinh tỉnh dậy, nhìn bầu trời tối om ngoài cửa sổ, có chút không dám tin.

Mới đó mà đã hết một buổi chiều rồi sao?

Thì ra đây chính là sức hút của giường! Quá thoải mái, lần sau cậu vẫn dám làm.

Nhưng ngay sau đó, cậu giật bắn người— hỏng rồi!

Phòng ngủ không có đồng hồ, cậu không biết bây giờ là mấy giờ, nhưng chắc chắn cậu chủ Phó sắp về đến nhà rồi!

Cậu lập chui ra khỏi chăn, cong mông dùng hết sức đẩy tấm chăn về vị trí ban đầu. Tay nhỏ kéo mép chăn cho ngay ngắn, cố gắng làm cho nó phẳng phiu như lúc ban đầu.

Sau đó, cậu bắt chước tư thế lúc leo lên giường, hai chân đạp mạnh, bò ngược trở lại tủ đầu giường.

Cuối cùng cũng về đúng chỗ, bắt đầu giả làm tượng.

Vừa ngủ một giấc no nê, tinh thần của Bạch Dập Tinh vô cùng phấn chấn.

Đứng yên một lúc lâu, đầu óc cậu mới dần tỉnh táo lại.

Lần trước cậu đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn không tìm ra lý do mình có thể cử động. Nhưng chỉ sau vài ngày, cậu càng trở nên linh hoạt hơn, chuyện này tuyệt đối không phải trùng hợp.

Cậu cố gắng lục lại ký ức, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu!

Hai ngày trước, Phó Cẩn Minh đã cầm cậu lên. Dù sau đó cậu chưa thử di chuyển ngay, nhưng rõ ràng hai lần thay đổi của cậu đều trùng hợp được chủ nhân chạm vào!

Nghĩ đến đây, cậu không khỏi rùng mình.

Một suy đoán điên rồ mà cậu không dám nghĩ đến bỗng vang lên như tiếng chuông cảnh báo trong đầu.

Lẽ nào, nếu tiếp xúc nhiều hơn với cậu chủ Phó, cậu có thể trở lại làm người?!

Ý nghĩ này lan nhanh như cỏ dại, nhanh chóng phủ sóng tâm trí.

Trở lại làm người! Viễn cảnh này thực sự quá hấp dẫn.

Nhưng nghĩ lại, cậu cảm thấy điều này không thể xảy ra. Bởi suốt nửa tháng qua, chủ nhân chỉ chạm vào cậu 3 lần, lại còn đều là do các tình huống bất ngờ.

Lần đầu là do cậu suýt bị rơi xuống, lần hai là vì muốn đổi chỗ, chỉ có hôm trước là tự nhiên bế cậu lên xem.

Quan trọng hơn là, hắn không phải kiểu người sẽ ôm búp bê đi ngủ.

Muốn cậu chủ Phó chủ động chạm vào cậu, chắc đến Tết Công Gô cũng chưa được toại nguyện.

Chủ động tấn công?

Bạch Dập Tinh cúi đầu, ngón tay vô thức xoắn lấy vạt áo. Chẳng lẽ cậu phải giả vờ té ngã để được đỡ lên? Không được, không được, kế hoạch này bị loại bỏ!

Không nói đến việc liệu có té thật hay không, phương pháp này cũng không thể dùng thường xuyên. Lặp đi lặp lại nhiều quá sẽ rất lộ liễu.

Sau một hồi suy nghĩ nát óc, cậu dứt khoát buông xuôi.

Thôi bỏ đi, cậu là kiểu người tới đâu hay tới đó. Nếu không, với cuộc sống nương nhờ người khác kiếp trước, cậu đã sớm lo lắng đến mức phát điên rồi.

Huống hồ, trở lại làm người chưa chắc đã tốt.

Không danh tính, không giấy tờ, đột nhiên xuất hiện trong nhà người khác, chắc chắn nửa đời sau của cậu sẽ phải ăn cơm tù.

Vẫn nên làm một con búp bê linh hoạt thì hơn.

Trong lúc Bạch Dập Tinh mải suy nghĩ vẩn vơ, chủ nhân của ngôi nhà đã trở về.

Phó Cẩn Minh bước vào phòng ngủ, định vứt chiếc camera mini đi, nhưng ánh mắt tinh tường lập tức nhận ra vị trí của búp bê lại thay đổi. Không chỉ vậy, trên giường cũng xuất hiện vài nếp nhăn rất khó nhận ra.

Bước chân Phó Cẩn Minh khựng lại.

Hắn không kịp thay đồ, nhanh chóng mang laptop ra phòng khách, ngồi xuống ghế sofa, mở đoạn ghi hình hôm nay.

Bạch Dập Tinh vừa định vui vẻ chào đón chủ nhân, nhưng đáp lại cậu là một bóng lưng phong độ: Hôm nay chủ nhân vội vã thế.

Buổi sáng hắn có kiểm tra một lần, lúc đó vẫn chưa có gì bất thường. Vậy nên, chuyện này xảy ra vào buổi chiều?

Ngón tay Phó Cẩn Minh lướt nhanh trên bàn phím, tìm đến đoạn video cần xem. Con trỏ chuột dừng lại ở nút phát.

Chỉ cần nhấn vào đây, hắn sẽ biết những gì xảy ra gần đây là ảo giác hay...

Phó Cẩn Minh hít sâu một hơi, dứt khoát ấn xuống.

Video bắt đầu chạy, hắn tua qua đoạn đã xem sáng nay, ánh mắt dán chặt vào búp bê nhỏ chính giữa màn hình.

Thời gian trôi đến buổi trưa, ánh nắng rọi vào phòng khiến màn hình bị chói. Và ngay lúc đó, búp bê cử động!

Phó Cẩn Minh nín thở.

Trong video, búp bê nhỏ cẩn thận lùi một bước, sau đó dừng lại như đang kinh ngạc. Một giây sau, hai cái chân ngắn bắt đầu di chuyển, nhanh chóng chạy ra sau đèn bàn.

Có lẽ vì thiết kế khớp nối đặc biệt, dáng đi của búp bê hơi cứng nhắc, lắc qua lắc lại như chim cánh cụt.

Sau đó, có vẻ cậu bắt đầu hứng thú với chiếc giường.

Búp bê trong video do dự một lúc lâu ở mép tủ, cuối cùng bò qua khoảng trống, trèo lên giường, thậm chí còn lăn một vòng trên đó.

Những hình ảnh sau đó, cậu không còn chạy loạn nữa, mà ngoan ngoãn chui vào chăn, ngủ say sưa.

Xem đến đây, Phó Cẩn Minh cảm thấy cạn lời, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười khó nhận ra.

Cạch– một tiếng, hắn đóng laptop lại.

Tốt lắm.

Tất cả những gì hắn thấy đều không phải ảo giác. Trong nhà hắn, thực sự có một yêu quái nhỏ.

Phó Cẩn Minh thả lỏng tựa lưng vào sofa, tay nhẹ nhàng xoa lớp vỏ kim loại của laptop.

Búp bê nhỏ dường như rất sợ hắn phát hiện ra bí mật của mình. Có vẻ như muốn cậu buông bỏ cảnh giác thì phải thả câu lâu dài.

Quay lại phòng ngủ, Bạch Dập Tinh nhìn chàng trai đang tiến về phía mình, bắt đầu nhẩm thần chú.

“Mau bế tôi lên~ mau bế tôi lên~ mau bế tôi lên!”

Nghe vậy, Phó Cẩn Minh nhướng mày. Dính người vậy à?

Ý định trêu chọc bỗng trỗi dậy, như cậu mong muốn, Phó Cẩn Minh đi đến bên giường, cúi người vòng một tay qua eo, bế lấy tên nhóc ánh mắt như sắp hóa thành thực thể kia.

“He he, mình biết mà! Không ai có thể cưỡng lại một con búp bê xinh đẹp!”

Bạch Dập Tinh nghĩ bụng.

Ngày mai có thể kiểm chứng xem tiếp xúc với cậu chủ Phó có thực sự giúp cậu cử động linh hoạt hơn không.

Nhưng cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên xoay tròn. Khoan đã, hắn đang làm gì vậy?!

Phó Cẩn Minh xoay búp bê lại, định cởi quần áo của cậu ra.

“Ô kìa ô kìa! Gặp phải lưu manh rồi!”

Bạch Dập Tinh không dám giãy giụa, chỉ có thể không ngừng kêu rên.

“Cậu đúng là mặt người dạ thú! Nam nam thụ thụ bất thân! Hu hu hu, thả tôi ra!”

Búp bê nhỏ vừa xấu hổ vừa tức giận. Dù biết rõ bản thân chỉ là một con búp bê, không có cái gọi là nhân quyền.

Nghe thấy những lời 'ai oán' của búp bê, tên 'lưu manh' Phó Cẩn Minh bỗng cảm thấy tâm trạng tốt hơn.

Nhưng hắn vẫn dừng tay lại, bạn nhỏ đang xấu hổ, hắn nghĩ nếu mình tiếp tục cởi xuống, tối nay có khi cậu sẽ lôi 8 đời nhà hắn ra để chửi rủa mất.

Dù sao cũng nên nể mặt yêu quái nhỏ một chút.

Hắn tháo chiếc áo choàng vướng víu trên người búp bê, đặt lại trên bàn, còn chu đáo đẩy cậu vào sâu một chút.

Bạch Dập Tinh bị một loạt hành động bất ngờ này làm cho hoang mang.

Là vô tình hay cố ý đây? Sao lại cởi đúng cái áo choàng vướng víu nhất chứ?

Cậu lén quan sát người trước mặt, mong tìm ra chút manh mối.

Nhưng Phó Cẩn Minh nào dễ để lộ sơ hở như cậu. Sau khi tháo áo choàng, hắn còn giả vờ dùng điện thoại chụp một tấm ảnh.

Ồ! Bạch Dập Tinh chợt hiểu ra. Thì ra là muốn chụp ảnh mình!

Như vậy mọi hành động kỳ lạ vừa rồi đều có lý do.

“Hốt cả hền, hết cả hồn, cứ tưởng bị phát hiện rồi chứ!”

Cậu âm thầm thở phào, đồng thời không quên dành lời khen cho chủ nhân:

“Tấm này chụp đẹp đấy! Gu thẩm mỹ của cậu chủ không tệ nha!”

Cậu cũng thấy cái áo choàng đó không đẹp, quả nhiên anh hùng đều có chung chí hướng!

Như vậy, khi chủ nhân đi học, cậu có thể đi lại dễ dàng hơn rồi.

Nhưng nghĩ lại, Bạch Dập Tinh vẫn chưa hoàn toàn hài lòng.

“Ầy, cởi mỗi áo choàng thôi à? Ước gì chủ nhân đổi cho mình một bộ áo ngắn quần đùi thì tốt biết mấy." Bạch Dập Tinh vẫn còn chưa thỏa mãn, muốn nhiều hơn nữa.

Ai cũng có quyền ước mơ, biết đâu lại thành hiện thực thì sao?

Cậu nhớ lại những blogger BJD từng xem trên mạng kiếp trước.

Búp bê của họ sở hữu vô số quần áo, thậm chí còn có ngôi nhà nhỏ với đầy đủ nội thất tiện nghi.

Bạch Dập Tinh vô cùng ghen tị, nhìn lại phòng ngủ của mình, diện tích lớn nhưng đồ đạc chỉ đếm trên đầu ngón tay.

“Chậc, sao cậu không phải con gái cơ chứ?”

Bạch Dập Tinh thất vọng chỉ trỏ, bĩu môi trách móc:

“Thẩm mỹ xấu hoắc!”

Phó Cẩn Minh vừa được khen mấy phút trước: Sao lật mặt còn nhanh hơn bánh tráng vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play