Mãi đến giờ ra chơi tiết hai, Phó Cẩn Minh mới có mặt ở trường.

Vừa bước vào lớp, Hách Gia đã lập tức lao tới:

“Hôm nay cậu đến muộn thế? Cậu không biết vừa nãy tôi thảm thế nào đâu!”

Không đợi đối phương trả lời, cậu ta đã tự mình than thở tiếp:

“Tiết trước thầy chủ nhiệm gọi học sinh lên bảng đọc thuộc lòng bài văn. Ai không thuộc thì sau giờ học ở lại chép phạt.”

“Cậu đoán xem chuyện gì xảy ra?” Hách Gia mặt mày đắng chát. “Kết quả tôi bị gọi trúng đúng bài chưa học thuộc!”

Trong lúc hai người trò chuyện, không ít bạn học trong lớp lén liếc nhìn họ. Chính xác hơn là nhìn về phía Phó Cẩn Minh.

Mặc dù chỉ là thuận tiện nhìn, nhưng bị nhiều ánh mắt như vậy dán lên người vẫn khiến Hách Gia nổi da gà. Lúc này mới nhớ ra chuyện lúc sáng.

“À đúng rồi, cậu mau xem ngăn bàn của cậu đi!” Hách Gia nheo mắt nhìn, ánh mắt tràn ngập sự tò mò.

Phó Cẩn Minh mím môi, đưa tay vào hộc bàn, rút ra một phong thư màu hồng nhạt, phảng phất mùi nước hoa.

Nhìn qua cũng đoán được bên trong là gì.

Không có hứng thú mở ra, Phó Cẩn Minh dứt khoát nhét thẳng vào tay Hách Gia, giọng điệu thản nhiên nhưng lạnh nhạt:

“Trả lại đi.”

“Biết ngay mà, tên vô tình vô nghĩa như cậu sao có thể nhận chứ! Thật đáng thương cho những cô gái, chàng trai ngưỡng mộ cậu.” Hách Gia bĩu môi, thuần thục nhét phong thư vào túi áo, chuẩn bị lát nữa tìm chủ nhân nó trả lại.

“Tháng này là bức thứ mấy rồi?” Hách Gia bấm đốt ngón tay đếm, lẩm bẩm: “4, 5 bức gì đấy chứ chẳng ít đâu.”

Nói đến đây, cậu ta có chút ghen tị: “Tôi thật sự không hiểu, sao đám trẻ bây giờ lại mê cái kiểu ‘đoá hoa cao lãnh’ như cậu chứ! Ông trời ơi, bao giờ ngài mới rủ lòng thương xót con đây!”

Cậu chàng mũm mĩm ôm mặt than thở, vẻ mặt ai oán: “Ngày nào cũng ở cạnh cậu, ánh hào quang điển trai của tôi bị che khuất hết rồi!”

Nói đi cũng phải nói lại, Phó Cẩn Minh ở trường rất kín tiếng. Hắn không bao giờ tham gia các hoạt động tập thể, cũng chẳng chủ động giao tiếp với ai. Suốt 2 năm học chung, không ít bạn cùng lớp có khi còn chưa nói với hắn được quá ba câu. Có thể vì nhà họ Phó đã trao đổi với nhà trường từ trước, hoặc cũng có thể vì thành tích học tập của hắn luôn xuất sắc, đứng vững ở vị trí số một toàn khối, nên ngay cả thầy cô cũng rất ít khi gọi hắn phát biểu. Ngoài những việc thực sự cần thiết, họ thậm chí còn không muốn làm phiền hắn.

Một người có cảm giác tồn tại thấp như vậy, lại là chủ đề nóng trên diễn đàn trường suốt nhiều năm liền, thậm chí hai năm liên tiếp đứng đầu bảng xếp hạng nam thần. Mà Hách Gia, chính là trợ thủ đắc lực thường xuyên giúp nam thần nhận thư tình và dò tin tức.

Phó Cẩn Minh không để tâm đến những lời than vãn của Hách Gia, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng sáng nay ở nhà.

Sau một thoáng trầm tư, hắn lên tiếng:

“Con búp bê đó—”

Chưa nói hết câu, tiếng chuông vào học đột ngột vang lên.

Không khí náo nhiệt trong lớp lập tức lắng xuống. Hách Gia vội vàng đứng dậy, nhanh chóng chạy về chỗ ngồi, vừa đi vừa quay đầu lại, hạ giọng nói nhỏ:

“Anh Phó, cậu vừa nói gì cơ? Tôi chưa nghe rõ, lát nữa nói sau nhé!”

Bị cắt ngang, mắt Phó Cẩn Minh cụp xuống, trong đầu nhớ lại lời của bác sĩ Đơn, rằng ảo giác có thể là do nghỉ ngơi không đủ hoặc áp lực quá lớn gây ra, chưa chắc đã liên quan đến búp bê.

Có khi chuyện sáng nay chỉ là trùng hợp. Dù không phải con búp bê thì cũng có thể là thứ gì khác ‘lên tiếng’.

Nghĩ vậy, ý định bảo Hách Gia mang búp bê đi cũng dần tan biến.

__

Cuộc sống học đường luôn đơn điệu và nhàm chán. Ngày nào cũng chỉ quanh đi quẩn lại giữa trường học và nhà.

Phó Cẩn Minh tan học về đến nhà. Ngay khi cánh cửa khép lại, một giọng nói trong trẻo, dịu dàng của một chàng trai đột ngột vang lên trong không gian yên tĩnh.

“Chào buổi tối! Hôm nay cũng vất vả rồi.”

Giọng nói ấy trong sáng, thuần khiết, mang theo một sức sống tươi mới đầy rạng rỡ.

Cả ngày nay Bạch Dập Tinh không nhìn thấy bất kỳ sinh vật sống nào có thể di chuyển. Giờ phút này, cậu không khỏi phấn khích.

Con người một khi rảnh rỗi sẽ dễ suy nghĩ lung tung, huống chi Bạch Dập Tinh còn chẳng thể nhúc nhích. Trong đầu tua lại những bộ phim, tiểu thuyết từng xem ở kiếp trước. Nhưng trí nhớ có hạn, cộng thêm kiếp trước cậu cũng không có nhiều thời gian giải trí. Chẳng mấy chốc, cậu đã cảm thấy chán.

Lúc chập tối, cậu thậm chí còn bắt đầu đếm cừu, thử xem có thể tự ru mình vào giấc ngủ hay không.

Vậy nên khi thấy có người trở về, cậu như một chú cún nhỏ chờ chủ nhân đi làm về, bỗng dưng có chút kích động. Nhớ lại cuộc sống học đường khổ sở kiếp trước, cậu nói một câu ‘vất vả rồi’ trong lòng.

Động tác thay quần áo của Phó Cẩn Minh đột ngột khựng lại. Hắn ngước mắt, nhìn con búp bê trên tủ giày.

Lần này, hắn nghe rất rõ.

Không còn nghi ngờ gì nữa, nguồn gốc của ảo giác chính là con búp bê này.

Hắn nhíu mày. Hai lần rồi.

Chắc chắn không phải trùng hợp. Ảo giác của hắn chỉ xảy ra khi có mặt con búp bê này.

“Ái chà, đang nhìn mình kìa! Trần đời sao lại có người ngay cả nhíu mày cũng đẹp đến vậy? Không hổ danh là chủ nhân của mình!”

Bạch Dập Tinh lẩm bẩm không ngừng, hoàn toàn không nhận ra người trước mặt đã nghe không sót một chữ cậu nói.

Chủ nhân?

Phó Cẩn Minh nghe thấy từ ngữ xa lạ hiếm khi xuất hiện trong thời đại mới này, khóe mày khẽ nhướng lên. Là đang gọi hắn sao?

Thú vị đấy.

Không chỉ là ảo giác, mà bây giờ còn tạo ra hẳn một giọng nói có suy nghĩ, có ý thức riêng? Xem ra bệnh của hắn không nhẹ chút nào.

Đêm hè vẫn còn vương chút oi bức của ban ngày. Chỉ đứng ở cửa vài phút thôi mà trán hắn đã lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng. Không biết là do nóng hay tâm trạng có phần bực bội, một giọt mồ hôi khẽ lăn xuống từ thái dương.

Hắn thu lại dòng suy nghĩ, phớt lờ tiếng lải nhải bên tai, bước vào phòng khách và bật điều hòa.

Căn hộ này chỉ có mình hắn sống. Hắn không thích giao du, cũng không muốn bất cứ ai xâm phạm không gian riêng tư của mình. Đến giờ, ngoài dì giúp việc định kỳ đến dọn dẹp, thì chỉ có Hách Gia từng đặt chân vào đây.

Giọng nói bất ngờ xuất hiện đã khuấy động cuộc sống bình lặng của hắn, ồn ào đến mức có phần khó chịu.

Làn gió mát từ điều hòa nhanh chóng xua tan bầu không khí oi bức. Phó Cẩn Minh tựa người lên ghế sofa, hiếm khi không về phòng ngủ, ánh mắt dừng trên búp bê ở cửa ra vào, không biết đang nghĩ gì.

Bạch Dập Tinh nhìn theo chủ nhân rời đi, trong lòng bực bội lẩm bẩm:

“Chậc, không thấy nữa rồi.”

Mắt của búp bê là cố định, cậu hoàn toàn không thể điều khiển. Hiện tại, cậu chỉ có thể nhìn thẳng phía trước, khó khăn lắm mới thấy được một góc phòng khách qua khoé mắt.

Vậy nên, Bạch Dập Tinh hoàn toàn không biết rằng Phó Cẩn Minh vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu.

Phó Cẩn Minh ngồi trên sofa đợi một lúc, nhưng không còn nghe thấy giọng con búp bê nữa.

Hắn nhíu mày suy nghĩ, rốt cuộc nguyên nhân của ảo giác này là gì? Tại sao chỉ mình con búp bê phát ra âm thanh?

Trong lúc trầm tư, hắn đứng dậy đi về phía tủ giày.

“Ô ô ô, lại đây rồi! Lại đây rồi!”

Chưa kịp đến nơi, giọng nói trong trẻo của chàng trai trẻ lại vang lên.

Hắn lập tức dừng bước, xoay người đi về phía phòng ngủ.

“Hu hu hu, sao lại đi rồi!”

Phó Cẩn Minh: … Con búp bê này hơi ngốc thì phải?

Hắn thử đi xa hơn một chút, quả nhiên, giọng nói đó đột nhiên dừng lại.

Vậy là rõ rồi, chỉ khi ở gần con búp bê trong một phạm vi nhất định, hắn mới có thể nghe thấy âm thanh ảo giác này.

Sau khi có được câu trả lời, Phó Cẩn Minh lập tức mất hứng thú khám phá, xoay người trở về phòng, đóng cửa lại.

Để lại Bạch Dập Tinh không hiểu chuyện gì xảy ra. Sao tự nhiên có cảm giác vừa bị trêu đùa vậy nhỉ?

Những ngày sau đó, Phó Cẩn Minh chỉ xuất hiện vào lúc đi học và tan học. Phần lớn thời gian còn lại, Bạch Dập Tinh chẳng thấy bóng dáng hắn đâu.

Ban đầu, cậu còn khá thích nhịp sống yên tĩnh và thoải mái này, nhưng qua một thời gian, Bạch Dập Tinh dần cảm thấy bức bối.

Thật sự quá chán rồi!!!

Từ con người biến thành búp bê, ngoài năm giác quan cơ bản, cậu không còn cảm thấy đói hay khát nữa.

Kiếp trước tuy sống có phần vất vả, nhưng dù sao cậu cũng lớn lên trong một quán ăn gia đình lâu đời. Dù phải làm việc mệt nhọc, nhưng chí ít ăn uống vẫn rất đầy đủ. Mỗi ngày ba bữa, khách ăn gì cậu ăn nấy, một tuần không lặp lại món nào.

Nghĩ đến đây, lòng Bạch Dập Tinh như có hai dòng nước dãi chảy dài.

Kiếp trước cậu đúng là sướng mà không biết hưởng! Hu hu hu, thèm quá đi mất thôi!

Cuối tuần, hiếm hoi lắm học sinh cấp ba trong nhà không phải đến trường. Bạch Dập Tinh tranh thủ đánh một giấc ngon lành.

Sau khi tỉnh dậy, cậu vui vẻ sáng tác kịch bản nhỏ thứ 34 trong tuần này. Ừm, hôm nay là tổng tài Tấn Giang đi.

Lúc cậu đang chìm đắm trong trí tưởng tượng của mình, chuông cửa đột ngột vang lên.

“Ai thế? Ai thế? Là cậu béo lần trước à?”

Phó Cẩn Minh vừa bước đến mở cửa thì nghe thấy câu nói đó.

Hắn khẽ nhướng mày. Cậu béo? Đang nói đến Hách Gia sao?

Ảo giác bắt đầu từ ngày đó? Nếu búp bê từng gặp Hách Gia, vậy lẽ ra nó phải biết mình thuộc về Hách Gia mới đúng. Nhưng tại sao không nhận Hách Gia là chủ nhân, mà cứ bám lấy hắn?

“Mau mở cửa mau mở cửa, để xem ai đến nào!”

Giọng nói trong trẻo mang theo chút chờ mong, kéo Phó Cẩn Minh ra khỏi dòng suy nghĩ.

Hắn lần đầu tiên cảm thấy bất lực với chính mình— sao có thể tưởng tượng ra một ý thức thể hoạt bát đến vậy?

Cánh cửa mở ra.

Một người phụ nữ trung niên với gương mặt hiền hậu, mặc đồng phục nhân viên vệ sinh bước vào.

Bà mỉm cười, cúi đầu chào: “Cậu Phó, tôi đến dọn dẹp nhà cửa.”

Dì Hứa là nhân viên xuất sắc của công ty dịch vụ gia đình, làm việc chăm chỉ, ít nói, vệ sinh lúc nào cũng sạch bóng. Quan trọng nhất là rất có nguyên tắc, không bao giờ tò mò hay đặt câu hỏi không cần thiết. Từ khi Phó Cẩn Minh dọn đến căn hộ này, hắn chỉ thuê một mình bà lo liệu việc dọn dẹp.

Ban đầu, hắn định mở cửa xong liền trở về phòng. Nhưng hôm nay lại có chút chần chừ.

“Dì Hứa, dì có nghe thấy tiếng gì không?”

Trong lúc hắn hỏi, giọng nói lanh lảnh của con búp bê vẫn không ngừng vang lên, tò mò không thôi về người phụ nữ mới xuất hiện trong nhà.

Dì Hứa ngạc nhiên nhìn thiếu niên trước mặt, tưởng rằng mình mang theo thứ gì không ổn. Bà cúi xuống kiểm tra lại quần áo của mình, rồi quét mắt nhìn quanh cửa một lượt, sau đó mới hỏi:

“Tiếng gì cơ? Tôi không nghe thấy gì cả.”

Ngay lập tức, con búp bê nhỏ bên cạnh cũng phụ họa:

“Đúng vậy, đúng vậy! Tôi cũng chẳng nghe thấy gì hết! Có khi nào cậu bị ảo giác rồi không?”

Phó Cẩn Minh: … Có bao giờ cậu nghĩ rằng chính cậu là nguồn gốc của âm thanh đó không?

“Không có gì, chắc tôi nghe nhầm thôi.”

Dì Hứa làm việc cho nhà họ Phó đã 2 năm, rất hiểu tính cách của hắn. Chỉ một cái liếc mắt đã thấy con búp bê không hợp với ngôi nhà này.

“Cậu chủ, cậu có cần tôi thu dọn thứ này không?”

Bà biết rõ Phó Cẩn Minh ưa thích sự tối giản, không thích trưng bày quá nhiều đồ trang trí trong nhà, đặc biệt là món đồ rực rỡ như thế này, nhìn qua cũng biết không phải thứ cậu Phó thích.

Bạch Dập Tinh đang lảm nhảm nghe vậy lập tức im bặt, cẩn thận nhìn về phía Phó Cẩn Minh, chờ đợi câu trả lời của hắn. Đây chính là vấn đề liên quan đến vận mệnh tương lai của cậu!

Bạch Dập Tinh nhớ lại cảnh tượng lúc tỉnh dậy trong chiếc hộp đen trước đây.

Thứ bóng tối đặc quánh ấy như muốn nuốt chửng cậu, cảm giác ngột ngạt khiến thời gian như đông cứng lại, mỗi giây trôi qua đều vô cùng dài dằng dặc. Đó là khoảnh khắc bất lực và sợ hãi nhất kể từ khi cậu xuyên qua, giờ nghĩ lại vẫn còn thấy rùng mình.

“Không được! Không được! Làm ơn đừng nhốt tôi vào đó nữa!”

Bạch Dập Tinh hoảng hốt cầu nguyện trong lòng, hy vọng Phó Cẩn Minh có thể nghe thấy tiếng lòng mình.

Nhưng cậu cũng biết rõ điều đó là không thể.

Mấy ngày nay ở chung, cậu đã nhận ra Phó Cẩn Minh hoàn toàn không có chút hứng thú nào với mình. Số phận của cậu rất có thể sẽ là bị nhét vào hộp, chờ cậu béo đến chuộc, liệu có ngày được trông thấy ánh mặt trời nữa hay không cũng khó nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play