Căn hộ mà Phó Cẩn Minh đang ở được mua để tiện cho việc đi học. Toàn bộ không gian mang phong cách Black Mamba (rắn hổ mang đen) với tông màu đen xám chủ đạo. Mỗi lần đến đây, Hách Gia đều cảm thấy vô cùng ngột ngạt.

Cậu ta đi lòng vòng trong nhà một hồi, nhận ra con búp bê xinh đẹp tóc vàng nhạt này hoàn toàn không phù hợp với ngôi nhà, đặt ở đâu cũng có cảm giác lạc lõng. Cuối cùng, Hách Gia đưa mắt nhìn chiếc tủ đặt ngay lối vào.

Cậu ta nhẹ nhàng đặt búp bê lên đó, thì thầm: “Để đây đi, không bị nắng chiếu, cũng chẳng sợ gió thổi.” Nói rồi còn đưa tay chạm nhẹ vào đuôi tóc mềm mại của búp bê: “Ngoan ngoãn ở đây nhé, đợi sau này tôi đến chuộc cậu về.”

Ánh đèn trên tủ rọi xuống, khiến con búp bê vốn đã tinh xảo nay càng trở nên lấp lánh, toát lên vẻ thiêng liêng hệt như một thiên thần nhỏ. Cứ như thể chỉ cần một giây nữa thôi, cậu sẽ sống dậy và bắn một mũi tên vào tim người ta.

Không trách được vì sao búp bê BJD lại được các cô gái yêu thích đến vậy, quả thực đẹp đến mê hoặc lòng người!

“Bây giờ cậu mang đi vẫn còn kịp.” Phó Cẩn Minh cất laptop, chỉnh lại cổ áo sơ mi, cầm chiếc áo đồng phục bên cạnh rồi đi đến cửa xỏ giày.

Nghe vậy, Hách Gia lập tức rụt tay lại, vội vã bám theo sau, cười gượng: “Thôi thôi, đi mau không muộn học giờ.”

Rầm——

Cửa nhà đóng lại, căn hộ trở về sự yên tĩnh vốn có.

Bạch Dập Tinh âm thầm thở dài, đưa mắt nhìn phía trước. Đối diện cậu là một chiếc gương soi toàn thân.

Nhờ vậy, cậu có thể thấy rõ diện mạo hiện tại của mình.

Trong gương, cậu được đặt chính giữa kệ gần lối ra vào. Cao khoảng 25 cm, khoác trên mình bộ lễ phục cung đình phong cách Rococo thời Trung Cổ lộng lẫy và cầu kỳ. Phía trên là áo choàng vắt hờ qua vai, bên dưới là quần short trắng, kết hợp với đôi bốt Martin cùng tông màu. Đôi chân thon dài lộ ra với đường nét mềm mại. Dưới mái tóc ngắn màu vàng nhạt là đôi mắt xanh biếc, lấp lánh như chứa cả dải ngân hà. Ngũ quan tinh xảo, tựa như tuyệt tác được chạm khắc bởi bàn tay của Thượng Đế, đẹp đến mức khó mà diễn tả thành lời.

Nhìn thấy diện mạo của chính mình lúc này, Bạch Dập Tinh thoáng sững sờ. Vừa rồi nghe cậu béo bên cạnh khen ngợi không ngớt, cậu đã có chút chuẩn bị tâm lý, nhưng tận mắt chứng kiến vẫn không khỏi choáng ngợp trước cú sốc thị giác mà khuôn mặt này mang lại.

Công nhận nghệ nhân chế tác búp bê này có gu thẩm mỹ đỉnh thật!

Nắng chiều xuyên qua ô kính, đổ bóng loang lổ trên nền gạch, những đốm sáng màu cam nhạt nhảy múa, bên tai là tiếng tích tắc của kim giây đồng hồ, hương gỗ dịu nhẹ lan tỏa trong không khí, mang đến một cảm giác bình yên và thư thái.

Cảm giác thư thái này là điều mà Bạch Dập Tinh kiếp trước chưa từng được trải nghiệm.

Hồi nhỏ, mẹ cậu mắc bệnh hiểm nghèo, ngày ngày nằm viện ngốn không ít tiền. Gia đình vay mượn khắp nơi, cha cậu ngoài công việc ban ngày còn phải chạy taxi thâu đêm. Căn nhà duy nhất của họ cũng phải bán đi, nhưng rốt cuộc vẫn không thể giữ lại sinh mệnh của mẹ. Nửa năm sau khi bà qua đời, cha cậu vì kiệt sức mà gặp tai nạn giao thông, ra đi vô cùng đau đớn.

Thế là, Bạch Dập Tinh 10 tuổi phải dọn đến sống cùng cậu mợ. Họ mở một quán cơm bình dân ven đường, căn nhà hai tầng nhỏ hẹp chỉ vừa đủ cho 3 người trong gia đình. Bạch Dập Tinh sống trong căn phòng nhỏ dựng tạm trên mái nhà, ngay cạnh ống thoát khói của bếp. Từ nhỏ, cuộc sống cậu luôn gắn liền với mùi dầu mỡ. Cửa sổ và bàn học cũ kỹ phủ một lớp dầu nhờn bám dày, lau mãi cũng không sạch.

Trước đây, để chữa bệnh cho mẹ, cậu mợ đã cố gắng gom góp 20 vạn tệ. Nhưng sau khi cha mẹ lần lượt ra đi, số tiền ấy trở thành một món nợ khó đòi. Mợ chưa bao giờ đánh mắng cậu, nhưng ánh mắt bà luôn đầy vẻ khó chịu.

Bạch Dập Tinh trưởng thành sớm hơn bạn bè cùng trang lứa, cậu biết mình là gánh nặng của gia đình này. Ngoài chăm chỉ học hành, cậu dành phần lớn thời gian phụ giúp quán ăn. Tiền tiêu vặt đối với cậu là một thứ xa xỉ, cậu chưa từng tham gia bất kỳ hoạt động giải trí hay vui chơi nào cùng bạn bè. Thành tích học tập của cậu vẫn luôn ổn định trong top 10 toàn khối. Mỗi học kỳ, khoản học bổng 2.000 tệ là nguồn thu nhập duy nhất của cậu. Nhưng chỉ có cậu mới biết, bản thân không hề có thiên phú xuất chúng gì, mỗi ngày cậu đều phải dành rất nhiều thời gian để học mới có thể miễn cưỡng duy trì thành tích ấy.

Có thể nói, suốt mười mấy năm kiếp trước, Bạch Dập Tinh chưa từng có một ngày nào được sống thoải mái.

Thứ đáng giá nhất trên người cậu là chiếc điện thoại thông minh duy nhất cha để lại. Những đêm dài khó khăn, nó là thứ giúp cậu tạm thời thoát khỏi thực tại ngột ngạt. Người ngoài cho rằng Bạch Dập Tinh là một mọt sách lầm lì, ít nói, và hướng nội. Nhưng thực ra mỗi đêm, cậu đều lén dùng chiếc điện thoại cũ rích ấy, bắt trộm wifi nhà hàng xóm để lướt mạng.

Giờ đây, khi đã xuyên không và trở thành một con búp bê, mọi gian khổ trong quá khứ đều hóa thành mây khói. Không cần cắm đầu học hành, không cần làm việc phụ giúp ai, cuộc sống từng đè nặng lên cậu giờ đã không còn nữa. Bạch Dập Tinh thậm chí còn cảm thấy hài lòng khi biến thành búp bê, rất nhanh đã chấp nhận thực tại.

— Tít tít tít —

Âm thanh khóa cửa thông minh vang lên, đánh thức Bạch Dập Tinh khỏi giấc ngủ sâu. Mặt trời ngoài cửa đã khuất bóng, trong phòng tối om. Cậu chợt nhận ra chủ nhân ngôi nhà này chắc đã tan học.

Phó Cẩn Minh vừa về đến nhà đã thấy con búp bê đặt trên tủ giày. Hắn chỉ lướt qua một cái rồi tắt đèn, bước thẳng về phòng.

Tầm nhìn của Bạch Dập Tinh rất hạn chế. Sau một khoảnh khắc chạm mặt ngắn ngủi với chủ nhân, xung quanh lại chìm vào bóng tối. Cả đêm không có ai ra vào, Phó Cẩn Minh cũng không hề rời khỏi phòng, yên tĩnh đến mức Bạch Dập Tinh suýt tưởng rằng căn nhà này không có người sống.

Một đêm không mộng không mị. Mặc dù đã thay đổi giống loài, Bạch Dập Tinh vẫn bị đồng hồ sinh học đánh thức từ sớm. Theo thói quen định bật dậy giúp cậu dọn dẹp đống nguyên liệu mới nhập cho nhà hàng. Nhưng lần này, cậu không thể cử động. Cậu chợt nhớ ra mình đã không còn là người nữa.

Tầm mắt dần rõ ràng, ngoài trời vẫn tờ mờ sáng. Nhận ra bản thân có thể tiếp tục ngủ, Bạch Dập Tinh bỗng cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Dù không có giường mềm mại, nhưng chỉ riêng việc được ngủ đủ giấc thôi cũng đã là một điều xa xỉ với cậu!

Thế nhưng, giấc ngủ nướng của Bạch Dập Tinh chẳng kéo dài được lâu, vì trong nhà còn có một học sinh cấp 3.

Khi bóng dáng cao gầy xuất hiện trong tầm mắt, Bạch Dập Tinh thoải mái đảo qua đảo lại trên người chủ nhân mới. Hôm nay, Phó Cẩn Minh mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, dáng người thẳng tắp. Cánh tay thon gọn lộ ra ngoài, những ngón tay dài thon thả, xương khớp rõ ràng.

Đẹp trai thật! Bạch Dập Tinh nảy sinh một suy nghĩ nông cạn. Dù cậu cũng sở hữu một gương mặt đẹp, nhưng dù sao đó cũng chỉ là vẻ đẹp nhân tạo, một tác phẩm nghệ thuật. Còn người trước mặt cậu lại là một con người thực sự, chắc ở trường là hot boy được nhiều người ngưỡng mộ đây.

Khi cậu vẫn đang mải suy nghĩ vẩn vơ, Phó Cẩn Minh cầm lấy balo chuẩn bị ra ngoài.

Chỉ trong tích tắc, một thứ gì đó lướt qua trước mắt cậu. Đến khi nhận ra đó là quai cặp, cảnh tượng trước mặt nhanh chóng thay đổi. Không ổn rồi! Cậu bị quệt trúng rồi!

Cơ thể mất thăng bằng trong nháy mắt, Bạch Dập Tinh chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân ngã nhào khỏi mặt bàn mà không thể làm gì được. Đúng lúc sắp tiếp đất, một bàn tay lớn bất ngờ vươn ra, giữ chặt lấy cậu.

Sự việc diễn ra quá đột ngột khiến tim Bạch Dập Tinh thót lên một nhịp, theo bản năng kêu lên:

“Tí nữa thì toi! Cứ tưởng đời mình chấm dứt tại đây chứ!”

Nghĩ đến chuyện suýt phá vỡ kỷ lục xuyên không ngắn nhất, Bạch Dập Tinh không khỏi rùng mình. Cậu mà ngã thật thì chắc chắn sẽ làm mất mặt các tiền bối xuyên không.

Mải hoảng loạn, Bạch Dập Tinh hoàn toàn không nhận ra bàn tay đang đỡ mình khựng lại giữa không trung.

Phó Cẩn Minh không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ bình tĩnh đặt búp bê về tủ giày ở lối vào, hàng mày hơi nhíu lại. Vừa rồi... hình như hắn nghe thấy con búp bê nói chuyện? Là ảo giác à?

Hắn im lặng quan sát thêm một lát, nhưng không còn nghe thấy âm thanh nào nữa. Hắn cười tự giễu một tiếng, rồi ra ngoài.

__

Trên xe.

“Chú Lý, đến bệnh viện.”

“Cậu chủ…”

Tài xế phụ trách đưa đón Phó Cẩn Minh mỗi ngày, đương nhiên biết bệnh viện hắn nói đến là phòng khám tâm lý tư nhân thường xuyên lui tới. Ban đầu, ông còn định nhắc rằng lịch kiểm tra định kỳ vẫn chưa đến, nhưng nhìn sắc mặt u ám của hắn qua gương chiếu hậu, ông lập tức đổi giọng:

“Vâng, cậu chủ.”

Bệnh viện, phòng viện trưởng.

Đối diện với thiếu niên vốn không nên xuất hiện ở đây vào lúc này, Đơn Chính Bình chống cằm, giọng điệu hơi mỉa mai:

“Sao thế? Không phải ghét gặp tôi lắm à? Sao hôm nay lại chủ động tìm tôi?”

Phó Cẩn Minh tự nhiên rót cho mình một cốc trà, ung dung đáp:

“Trước tiên phải nói rõ, tôi không ghét ông. Chẳng qua tôi biết rõ tình trạng của mình, dù thế nào cũng không chữa khỏi được, vậy nên đến đây chỉ tổ tốn thời gian mà thôi.”

Bên kia bàn làm việc, Đơn Chính Bình gõ ngón tay lên bàn:

“Vậy lần này cậu đến có chuyện gì?”

“Hình như tôi bị ảo giác rồi.”

Vừa nói, Phó Cẩn Minh vừa nhấp một ngụm trà, hương trà lan tỏa dịu nhẹ, quả nhiên là trà ngon.

Hoàn toàn không biết rằng giọng điệu bình thản của mình vừa thả ra một quả bom lớn gì.

“ẢO GIÁC?!”

Đơn Chính Bình đứng phắt dậy, âm lượng to gấp đôi bình thường. Đám y tá đi ngang qua phòng khám bị dọa giật mình, tò mò nhìn cánh cửa đang đóng chặt.

Đơn Chính Bình hít một hơi thật sâu, ánh mắt phức tạp nhìn cậu thanh niên bình thản đối diện.

Mối quan hệ giữa ông và Phó Cẩn Minh vừa là bác sĩ, vừa là bạn bè. Năm đó vừa du học về, mang theo lý tưởng lớn lao và nhiệt huyết tuổi trẻ mở một phòng khám tâm lý tại quê nhà. Bệnh nhân đầu tiên của ông chính là Phó Cẩn Minh khi ấy vẫn còn rất nhỏ.

Thời điểm đó, Phó Cẩn Minh đã bị nhiều bệnh viện chẩn đoán mắc hội chứng thiếu hụt cảm xúc bẩm sinh, một chứng bệnh cực kỳ hiếm gặp và gần như không thể chữa khỏi. Gia đình hắn trong lúc tuyệt vọng, quyết định thử vận may với một bác sĩ trẻ mới vào nghề như ông.

Dù không có phương pháp điều trị hiệu quả, nhưng với sự tận tâm và kiên trì của mình, ông dần trở thành bác sĩ tâm lý riêng của Phó Cẩn Minh.

Giờ đây, khi đã bước vào tuổi trung niên, có chút danh tiếng trong ngành, phòng khám nhỏ ngày xưa đã phát triển thành một bệnh viện tâm lý tư nhân. Nhưng bệnh của cậu thiếu niên trước mặt vẫn chưa hề có lời giải đáp.

Ảo giác không phải chuyện nhỏ. Trong đầu Đơn Chính Bình lập tức lướt qua hàng loạt chẩn đoán có thể xảy ra— tâm thần phân liệt, rối loạn ám ảnh cưỡng chế, rối loạn cảm xúc lưỡng cực…

Nhưng… không đúng.

Phó Cẩn Minh nhìn thế nào cũng không giống một bệnh nhân mắc những chứng bệnh này.

Ông mở máy tính, tìm lại hồ sơ kiểm tra gần đây của hắn.

Phó Cẩn Minh mắc hội chứng thiếu hụt cảm xúc bẩm sinh. Những người mắc bệnh này không thể hiểu được cảm xúc của con người, họ không cảm nhận được niềm vui, nỗi buồn hay tức giận, giống như một cỗ máy lạnh lùng. Nhưng nếu được huấn luyện, dù không thể thực sự cảm nhận, họ vẫn có thể bắt chước biểu cảm và phản ứng giống một người bình thường. Hội chứng này không gây ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày, lại càng không có khả năng dẫn đến những rối loạn nhận thức như ảo giác.

Càng nghĩ, ông càng cảm thấy bất an. Cuối cùng, ông nhẹ nhàng hỏi:

“Tình trạng này xuất hiện bao lâu rồi? Cậu nghe thấy nhiều lần chưa?”

“Trước đây thì chưa từng, chỉ duy nhất một lần vào sáng nay.”

Đơn Chính Bình chống cằm, tiếp tục xem lại các báo cáo kiểm tra của thiếu niên. Mọi chỉ số đều bình thường.

Ông trầm ngâm suy nghĩ rồi nói:

“Ảo giác không phải triệu chứng đặc trưng của một bệnh lý cụ thể. Nó cũng có thể xuất hiện do căng thẳng quá độ hoặc thiếu ngủ kéo dài. Cậu cứ để ý thêm, nếu còn xảy ra thì đến gặp tôi ngay.”

Phó Cẩn Minh không đồng ý cũng không từ chối, chỉ gật đầu rồi đứng dậy rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play