Tác giả: Vũ Mông Yên

Edit Cáo nhỏ 

Đã beta

Vũ Phi Khinh tức giận đến mức không chịu nổi, nhưng cũng chẳng thể làm gì khác, chỉ có thể tiếp tục buông lời sỉ nhục.

“Tư Hủ, ngươi dám để Hồn Sủng của mình đánh ta? Giữa thanh thiên bạch nhật mà dám làm mất mặt ta trước mặt bao người, đúng là tâm địa độc ác.”

“Mệt ngươi ngày thường còn giả vờ thanh cao, lương thiện, để ông nội nhìn nhầm ngươi, tưởng ngươi là người tốt.”

Tư Nhiên vội vàng tiến lên, trấn an Vũ Phi Khinh:

“Vũ ca ca, ngươi hiểu lầm Nhị ca rồi. Nhị ca không phải người như vậy đâu, chắc chỉ vì không thể vào thành mà nhất thời tức giận thôi.”

“Hắn tức giận rồi liền có thể tùy tiện đánh người sao? Ta thấy tính tình hắn xưa nay đã không tốt, chắc hẳn cũng thường xuyên bắt nạt ngươi trong âm thầm chứ gì?”

Vũ Phi Khinh nhìn thấy Tư Nhiên liên tục lắc đầu, trong lòng lại càng thêm thương xót.

“Nhiên Nhiên của ta thật sự quá lương thiện, chưa bao giờ nói xấu Tư Hủ lấy một câu, nhưng Tư Hủ thì sao?”

“Nhiên Nhiên, ngươi không cần tiếp tục bênh vực hắn nữa. Hắn xưa nay không biết điều, căn bản không xứng với sự chân thành của ngươi.”

〖 Chân thành đãi hắn? Ha hả, là chân thành tính kế thì đúng hơn. 〗

〖 Mà nói đến không biết điều, trên đời này còn ai hơn được Vũ Phi Khinh? 〗

Tư Nhĩ từ lâu đã cảm thấy Vũ Phi Khinh này đúng là chẳng phải thứ tốt đẹp gì.

Cuộc hôn ước giữa Tư Hủ và Vũ Phi Khinh vốn là do lão gia tử nhà Vũ uống say rồi lừa gạt Tư gia mà có. Nếu Vũ Phi Khinh không vừa ý cuộc hôn nhân này, thì tốt nhất là về nhà mà mắng ông nội của mình trước đi!

Nhưng hắn thì không nghĩ vậy, hắn cho rằng những gì gia gia (ông nội ) làm đều là vì muốn tốt cho hắn, xuất phát từ tấm lòng yêu thương cháu chân thành.

Nếu muốn trách, chỉ có thể trách Tư Hủ quá giỏi giả vờ, che mắt được cả ông nội, khiến ông lầm tưởng hắn là người tốt, từ đó mới để hắn chiếm lấy vị trí vị hôn phu của mình.

Ừm? Chẳng lẽ vị trí vị hôn phu của Vũ Phi Khinh là thứ gì đó rất cao quý, khó lường sao?

Dù Vũ Phi Khinh cũng là cháu của một thành chủ, nhưng Lạc Vũ Thành chỉ là một thế lực trung thượng, còn lâu mới sánh được với Tư gia, người cai quản Đông Diệu Thành.

Thật ra chỉ là Tư Hủ xui xẻo, dính phải một ông già hồ đồ thiên vị, nên mới vô duyên vô cớ có thêm một vị hôn phu đầy rắc rối như thế này.

〖 Nếu Tư Hủ nhân cơ hội này từ hôn thì tốt rồi, đúng lúc Vũ Phi Khinh còn đang giữ tín vật đính hôn. 〗

〖 Giờ hắn đang cực kỳ để tâm đến Tư Nhiên, rõ ràng đang trong trạng thái rất muốn hủy bỏ hôn ước. 〗

〖 Trong mắt hắn, cuộc hôn nhân với Tư Hủ chính là vết nhơ lớn nhất đời, khiến hắn không xứng với “thiên sứ thuần khiết” Tư Nhiên của hắn. 〗 

mọi người ăn dưa: “Ọe... Tên họ Vũ này chẳng phải chui ra từ truyện buồn nôn sao? Sao phong cách lại kỳ quái đến vậy?”

Ngay cả Tư Hủ cũng cảm thấy kinh tởm, hắn cũng rất muốn từ hôn, nhưng còn vướng mắc ở chỗ ông nội…

〖 Ai, muốn từ hôn thì phải nhanh chóng, dứt khoát và tàn nhẫn, không thể để Tư Nhiên có cơ hội chen vào, nếu không hắn chắc chắn sẽ ngăn cản việc từ hôn. 〗

〖 Dù sao Tư Nhiên cũng chẳng có tình cảm gì với Vũ Phi Khinh, chỉ là cố ý muốn ghê tởm Tư Hủ thôi, hắn sẽ không dại gì để bị gán tội phá hoại hôn ước của anh trai. 〗

〖 Hắn chỉ muốn châm ngòi để quan hệ giữa Tư Hủ và Vũ Phi Khinh trở nên căng thẳng, sau đó trói chặt hai người lại với nhau, để Vũ Phi Khinh cả đời kéo chân Tư Hủ. 〗

Cả đời?

Nghĩ đến khoảng thời gian dài như vậy, lại nhìn bộ dạng Vũ Phi Khinh trở nên khác thường mỗi lần gặp Tư Nhiên, Tư Hủ không khỏi rùng mình một cái.

Phải từ hôn ngay lập tức!

“Vũ Phi Khinh, ngươi cho rằng ta độc ác, ta thì thấy ngươi ngu xuẩn. Nếu chúng ta đều nhìn nhau không thuận mắt như vậy, chi bằng từ hôn luôn cho rồi.”

Lời vừa dứt, ánh mắt của những người xung quanh đang xem kịch lại càng sáng rực.

Ồ, muốn từ hôn sao? Vậy ra thiếu niên mặc áo xanh kia thật sự là vị hôn phu của tên buồn nôn Vũ Phi Khinh này à?

Trên Vạn Thú Đại Lục, chỉ cần khế ước với Hồn Sủng đủ lâu dài, họ có thể sống rất lâu.

Vì vậy, dù con cháu có quan trọng nhưng cũng không đến mức phải đặt lên hàng đầu. Hôn nhân đồng giới cũng không phải chuyện hiếm, và mọi người sẽ không nhìn họ bằng ánh mắt kỳ thị.

Nhưng cái kiểu dính dáng mờ ám với em vợ tương lai như thế này thì…

Chậc chậc chậc.

Tư Nhiên nhận ra những ánh mắt kỳ lạ xung quanh, vội vàng kéo giãn khoảng cách với Vũ Phi Khinh.

“ca ca hiểu lầm rồi, ta với Vũ ca ca không có gì cả. Chúng ta chỉ là bạn, thật sự chỉ là bạn mà...”

Tư Hủ lắc đầu:

“Ta không hiểu lầm. Nếu thật sự không có gì, hắn sẽ không ôm ngươi chặt như vậy, dù sao các ngươi cũng đâu còn là trẻ con nữa.”

Tư Nhiên vội vàng muốn giải thích:

“Ta...”

"Không cần nói nữa, ta đều hiểu cả." Tư Hủ lại một lần ngắt lời, “Cứ để như vậy đi, làm ca ca, sao ta lại không thành toàn cho đệ đệ được chứ?”

Hắn nhìn Tư Nhiên một cách đầy ẩn ý:

“Nhiên Nhiên, ngươi đã không còn giấy thông hành, thì không thể mất thêm tình yêu nữa.”

〖666, không ngờ nha, Tư Hủ nhìn như một thiếu niên ôn nhu mà nói chuyện cũng thú vị phết đấy.〗

Tư Nhĩ vừa kinh ngạc vừa có chút tiếc nuối:

〖Đáng tiếc, Tư Nhiên vốn sẽ chẳng mất đi tình yêu cũng chẳng mất đi giấy thông hành, vì trên người Vũ Phi Khinh có tín vật có thể dẫn hắn vào thành.〗

〖Chỉ có Tư Hủ là phải chịu cảnh bị tra nam kéo lui, còn bị bào mòn sức lực bên ngoài.〗

Nhưng Tư Nhĩ cảm thấy, nếu có thể vứt bỏ được một tra nam như Vũ Phi Khinh, thì đúng là Tư Hủ đã âm thầm kiếm được một món hời lớn.

Dù sao trong cốt truyện gốc, dưới sự trợ giúp của Tư Nhiên, Vũ Phi Khinh cuối cùng đã biến toàn bộ Hồn Sủng của Tư Hủ thành thức ăn, đút cho Hồn Sủng của hắn để nâng cao phẩm tướng.

Tư Hủ đương nhiên không biết gì về cái gọi là cốt truyện gốc, điều hắn nghi ngờ bây giờ là tại sao Vũ Phi Khinh lại có tín vật để vào thành.

Chẳng lẽ mối quan hệ của Lạc Vũ Thành lại rộng rãi đến mức đó sao?

Hay lại là do lão gia tử nhà họ Vũ lừa được lúc uống rượu nữa?

Thấy Tư Nhiên lại muốn mở miệng, Tư Hủ vội vàng nói trước:

“Ta nghe nói Vũ công tử trong tay có một tín vật, có thể mang thêm một người vào thành. Nếu ngươi không chịu từ hôn, lại còn muốn đưa Nhiên Nhiên vào thành, chẳng phải sẽ bị người đời chỉ trích sao?”

“Chẳng lẽ ngươi lại nhẫn tâm không mang Nhiên Nhiên vào thành?”

“Nhiên Nhiên còn nhỏ, ngượng ngùng không dám thừa nhận tình cảm của mình, điều đó ta có thể hiểu được. Nhưng Vũ công tử ngươi chẳng lẽ lại không phải là người có trách nhiệm?”

Vũ Phi Khinh tức giận:

“Ai nói ta không có trách nhiệm? Từ hôn thì từ hôn, sợ gì chứ!”

Vũ Phi Khinh tính tình nóng nảy, xưa nay không chịu nổi sự kích động. Hơn nữa, hắn vốn dĩ đã muốn từ hôn, nên lập tức móc tín vật đính hôn ra và ném thẳng cho Tư Hủ.

“Vũ ca ca, đừng mà!”

Tư Nhiên vội vàng tiến lên ngăn cản. Việc hắn âm thầm thông đồng với Vũ Phi Khinh là một chuyện, nhưng tuyệt đối không thể mang danh chen chân vào chuyện hôn ước giữa Tư Hủ và Vũ Phi Khinh.

Đáng tiếc, động tác của hắn không nhanh bằng Vũ Phi Khinh. Khế ước giữa hai Hồn Sủng lúc này cũng không đủ sức can thiệp, chỉ có thể trơ mắt nhìn tín vật đính hôn rơi vào tay Tư Hủ.

Tư Hủ nhanh chóng cất tín vật của mình, rồi ném trả tín vật của nhà họ Vũ.

“Vậy là xong, hôn ước giữa ngươi và ta đã được hủy bỏ. Từ nay về sau, không còn liên quan gì nữa. Hy vọng ngày sau ngươi sẽ đối xử tốt với Nhiên Nhiên, đừng như hôm nay, chân trong chân ngoài.”

Vũ Phi Khinh đắc ý nói:

“Nhiên Nhiên khác ngươi, ta tự nhiên sẽ đối xử tốt với hắn.”

Tư Hủ không nói thêm gì, xoay người rời khỏi hàng ngũ, chuẩn bị rời đi.

Người hộ đạo bên cạnh có chút do dự:

“Nhị thiếu gia...”

Tư Hủ mỉm cười đáp:

“Ngươi cứ tiếp tục đi theo tam đệ đi. Ta không vào được thành, chẳng có tiền đồ gì, tự nhiên cũng không cần người hộ vệ nữa.”

Người hộ vệ áy náy nói:

“Là ta không bảo vệ tốt giấy thông hành, ta...”

“Không cần nói thêm nữa, cứ vậy đi.”

Tư Hủ vẫy tay, vừa mới bước nhanh được mấy bước thì đã bị Tư Nhiên ngăn lại.

“Nhị ca, ngươi thật sự hiểu lầm rồi, ta với Vũ ca ca thật sự không có gì cả! Ta chỉ xem hắn như ca ca, hắn cũng chỉ coi ta như đệ đệ thôi. Nhị ca sao có thể vì một hiểu lầm mà từ hôn chứ?”

“Hôn sự này vốn là do gia gia (ông nội) định ra, nhị ca làm vậy chẳng phải là...”

Ánh mắt Tư Hủ càng thêm lạnh lẽo:

“Ngươi muốn nói, ta bất hiếu sao?”

Tư Nhiên vội vàng lắc đầu:

“Không phải, ta không có ý đó, chỉ là nhị ca...”

“Tư Nhiên, nếu ngươi cảm thấy ta không nên từ hôn, thì nên giữ khoảng cách với Vũ Phi Khinh.”

Tư Nhiên liên tục lắc đầu:

“Đó là lỗi của ta, ta cứ nghĩ mọi người đều là bạn, quan hệ thân thiết một chút cũng không sao. Nếu nhị ca để ý, sau này ta sẽ giữ khoảng cách với Vũ công tử. Nhị ca đừng từ hôn nữa, được không?”

Tư Hủ ngừng lại một lát, giọng có chút bất đắc dĩ:

“Nhiên Nhiên, nếu ngươi nhất quyết muốn ta và Vũ Phi Khinh tiếp tục giữ hôn ước, vậy ngươi hãy tự mình quay về Đông Diệu thành đi.”

"Cái... Cái gì?" Tư Nhiên sững sờ, dường như không phản ứng kịp.

Tư Hủ tiếp tục nói:

“Giấy thông hành của cả ta và ngươi đều đã mất, tín vật của Vũ Phi Khinh lại chỉ có thể dẫn một người vào thành. Nếu ngươi cứ muốn tác hợp ta và hắn, vậy ngươi hãy về trước, ta sẽ cùng hắn vào thành.”

Tư Nhiên cứng họng, không nói nên lời, hoàn toàn không ngờ hôm nay Tư Hủ lại trở nên giỏi ăn nói đến vậy, khiến hắn tự đẩy mình vào thế khó.

Giá như lúc trước hắn chỉ tiêu hủy mỗi tấm giấy thông hành của Tư Hủ thôi thì mọi chuyện đã đơn giản hơn nhiều.

Chỉ tiêu hủy một tấm giấy thông hành thì mục đích lại quá rõ ràng, rất dễ khiến người khác nghi ngờ.

〖 Ha ha ha, trợn tròn mắt rồi chứ? Cho ngươi đóng vai “Tiểu Hắc Liên” giả vờ thanh cao làm gì. 〗

Tư Nhĩ xem mà vui vẻ không chịu được.

Hắc hắc, nếu hôm nay Tư Nhiên muốn thuận lợi vào thành, thì chỉ còn cách để Tư Hủ rời đi.

Dù sao, ở giai đoạn này Tư Nhiên chỉ có mỗi Vũ Phi Khinh làm kẻ "liếm cẩu" trung thành, tạm thời chưa tìm được người khác giúp hắn vào thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play