Tác giả: Vũ Mông Yên
Edit Cáo nhỏ
Đã beta
Từ lúc ánh mắt của Tư Hủ chạm vào Tư Nhĩ, hắn liền không thể dời mắt khỏi người đối phương, tự nhiên cũng phát hiện ra những điểm khác thường trên người Tư Nhĩ.
Hắn mơ hồ cảm thấy dường như mình có thể nghe được tiếng lòng của đối phương, nhưng ý nghĩ này chẳng phải quá hoang đường hay sao?
Dù đây vốn dĩ là một thế giới kỳ ảo, hắn vẫn cảm thấy việc nghe được suy nghĩ của người khác là quá mức kỳ lạ.
“Nhị ca đang nhìn gì vậy?”
Tư Nhiên phát hiện Tư Hủ vẫn luôn thất thần, liền tò mò nghiêng người qua, định nhìn theo ánh mắt của Tư Hủ. Thế nhưng, Tư Hủ lại xoay người chắn tầm nhìn của hắn.
Không hiểu vì sao, Tư Hủ theo bản năng không muốn để Tư Nhiên phát hiện ra sự tồn tại của Tư Nhĩ.
Hắn nhàn nhạt cười với Tư Nhiên:
“Không có gì, đứng lâu quá nhàm chán thôi, nên tiện nhìn bâng quơ một chút.”
Để chuyển hướng sự chú ý của Tư Nhiên, Tư Hủ quay sang hộ vệ phía sau và nói:
“Đúng rồi, mau vào thành đi, đưa giấy thông hành cho ta.”
Tư Nhĩ tuy không dám ngẩng đầu nhìn Tư Hủ, nhưng sự chú ý của cậu lại vô thức tập trung vào người đối phương. Khi nghe thấy giọng Tư Hủ, cậu không nhịn được mà thầm chửi rủa trong lòng:
〖 Giấy thông hành? Đã chẳng còn cái giấy thông hành nào đâu! Hộ vệ đã sớm giao nó cho Tư Nhiên rồi. 〗
Hộ vệ nghe vậy, lập tức đáp:
“Nhị thiếu gia, tối hôm qua khi nghỉ lại khách điếm, tôi đã giao hết giấy thông hành cho tam thiếu gia rồi.”
〖 Sau đó Tư Nhiên trực tiếp ném luôn hai tấm giấy thông hành. 〗
"Đúng đúng đúng, giấy thông hành ở chỗ ta mà. Hôm qua ta định đưa cho Nhị ca, nhưng kết quả lại quên mất." Tư Nhiên cúi đầu bắt đầu lục lọi trong túi trữ vật của mình.
“A... Sao lại thế này? Giấy thông hành của ta đâu rồi?”
〖 Đương nhiên là bị ngươi sáng sớm ném vào bếp của khách điếm rồi! Đã sớm cháy thành tro bụi cả rồi. 〗
〖 Chậc chậc chậc, thật không dễ dàng gì, vì muốn hủy bằng chứng của hai tấm giấy thông hành, một thiếu gia được nuông chiều từ bé như ngươi lại có thể dậy sớm tự tay nấu cháo. 〗
Oa…
Lúc đầu, mọi người nghe thấy tiếng lòng của Tư Nhĩ còn tưởng cậu chỉ đang đoán mò. Nhưng phản ứng của Tư Nhiên lại khiến họ không khỏi nghĩ nhiều hơn.
Chẳng lẽ Tư Nhĩ chính là nhân chứng?
Mà thiếu niên mặc hồng y kia rốt cuộc là có tật xấu gì? Sao lại đến mức thiêu luôn cả giấy thông hành của chính mình? Hành động này đúng là hại người mà chẳng có lợi gì cho bản thân.
Mọi người nhìn Tư Nhiên với ánh mắt đều trở nên kỳ lạ.
Tư Nhĩ vẫn cúi đầu, vừa xem hình ảnh mà Đại Bạch Thỏ chia sẻ cho cậu, vừa cảm thán Minh Tích Thánh Thỏ thật lợi hại, vừa thầm đặt ra những nghi vấn trong lòng.
〖 Thật muốn hỏi một chút người đẹp Tư Hủ , bát cháo trắng sáng nay uống ngon không? Đổi bằng giấy thông hành đấy! 〗
Tư Hủ: “……”
Hắn cảm thấy mùi vị cũng tạm được, nhưng còn hơi sống.
Trước đó hắn còn thắc mắc, rõ ràng Tư Nhiên trước giờ không thích vào bếp, tại sao bỗng nhiên lại nổi hứng muốn nấu bữa sáng?
Thì ra là vì muốn thiêu giấy thông hành của hắn?
Nhưng sao lại đốt cả hai tấm? Chẳng lẽ Tư Nhiên không định vào thành?
Phải biết rằng Trung Ương Thành là trung tâm đào tạo nhân tài của toàn bộ Vạn Thú Đại Lục, bên trong tám phần người đều là học sinh.
Để đảm bảo an toàn cho học sinh, điều kiện vào thành vô cùng nghiêm ngặt, trong đó một yêu cầu quan trọng là phải giữ giấy thông hành.
Giấy thông hành cần phải được chính chủ tự xin và phải qua kiểm tra tại địa điểm chỉ định, toàn bộ quá trình này mất khoảng nửa tháng.
Mất rồi thì có thể làm lại, nhưng quy trình và thời gian bỏ ra cũng giống hệt như trước.
Hiện tại, nếu họ muốn làm lại giấy thông hành, chắc chắn sẽ không kịp nữa.
〖 Nhưng Tư Hủ cảm thấy không uống cũng chẳng sao, chỉ cần vị hôn phu của Tư Hủ, Vũ Phi Khinh, thấy ngon là được rồi. 〗
〖 Tư Nhiên cố ý thêm đường vào bát cháo của Vũ Phi Khinh, sau khi uống xong, Vũ Phi Khinh chỉ cảm thấy lòng mình còn ngọt hơn cả mật ong. 〗
〖 Chậc chậc, đúng là thói đời! Tương lai anh rể với em vợ à? Đây chẳng phải là một màn mộng đẹp của truyện đam mỹ sao? Ôi trời. 〗
〖 Tư Hủ thì thật sự thảm, bị cắm sừng mà còn không biết, cháo thì cũng chẳng được uống chín hẳn. 〗
〖 Tư Nhiên đúng là đồ thiếu đạo đức, còn có tâm địa đen tối, dám múc cho Tư Hủ một bát cháo nửa sống nửa chín trước, còn phần cháo để dành thì ninh thêm cho tới khi vừa chín tới. 〗
Mọi người: Oa, thật sự quá thiếu đạo đức!
Tư Hủ: “……”
Hắn bị những suy nghĩ trong lòng của Tư Nhĩ dội vào đầu đến ngơ ngác, tự động bỏ qua những chỗ mình không hiểu, chỉ tập trung suy nghĩ về những gì có thể hiểu được.
Nhưng nói thật, hiểu được không đồng nghĩa với việc thông suốt vấn đề.
Cái hôn ước đó vốn chỉ là do ông nội hắn uống say rồi thuận miệng hứa hẹn, phần lớn chỉ mang tính chất vui đùa.
Vì sĩ diện, ông nội hắn sẽ không chủ động đề nghị hủy bỏ. Nhưng nếu Vũ Phi Khinh không muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể từ chối, cần gì phải lén lút thông đồng với Tư Nhiên?
Hơn nữa, hắn thực sự không hiểu nổi, đều là anh em cùng mẹ sinh ra, tại sao Tư Nhiên cứ phải hết lần này đến lần khác bày mưu tính kế hại hắn?
〖 Được rồi, đồ lòng dạ đen tối bắt đầu diễn cảnh xin lỗi. Tra nam xuất hiện, nước mắt sẵn sàng, một hai ba, action! 〗
“Nhị ca, thật sự xin lỗi, ta thật sự không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.”
〖 Nghĩ không tới cũng chẳng quan trọng, miễn là làm được thì vẫn có lợi. 〗
Tư Hủ: “……”
Suy nghĩ trong lòng của thiếu niên kia có phải quá sống động rồi không?
“Trước đó ta rõ ràng đã cất giấy thông hành cẩn thận rồi mà.”
〖 Đúng vậy, đúng vậy, đều đặt ngay trong bếp lò, cất giữ thật tốt luôn! Để chúng nó cháy rực rỡ, chết một cách sáng chói. 〗
“Nhị ca, thật sự xin lỗi, ta……”
Vẻ mặt ôn hòa của Tư Hủ dần trở nên lạnh nhạt, hắn nhìn Tư Nhiên với ánh mắt khó hiểu và hỏi:
“Tam đệ, chính ngươi đã đề nghị đặt giấy thông hành trong tay hộ vệ, vậy tại sao lại lấy đi trước? Còn lấy luôn cả phần của ta?”
〖 Đương nhiên là không muốn để ngươi đỗ được vào Tứ Đại Học Viện rồi! Quá hai mươi tuổi là không thể thi được nữa. 〗
〖 Đại ca ngươi đã tàn phế, nếu ngươi cũng không thể vào học viện tiếp tục tu luyện, Tư Nhiên ta đây sẽ trở thành đứa con xuất sắc nhất của Tư gia. 〗
Tư Nhiên liên tục lắc đầu, vẻ mặt đầy áy náy:
“Nhị ca, thật sự xin lỗi, ta thật sự không cố ý. Ta cũng không hiểu tại sao giấy thông hành đang được cất cẩn thận trong túi trữ vật lại đột nhiên biến mất.”
“Nhiên Nhiên, ngươi làm sao vậy?”
Đúng lúc Tư Nhiên vừa rơi một giọt nước mắt, một nam tử cao lớn, tuấn tú liền xuất hiện, ôm lấy vai Tư Nhiên, đồng thời tức giận trừng mắt nhìn Tư Hủ.
Mọi người: Oa , chẳng lẽ đây chính là vị hôn phu ngọt ngào như mật kia sao?
Vũ Phi Khinh tức giận chất vấn:
“Tư Hủ, ngươi lại bắt nạt Nhiên Nhiên sao?”
Tư Hủ lạnh lùng cười nói:
“Hắn làm mất giấy thông hành của ta, vậy mà vẫn là ta bắt nạt hắn à?”
Vũ Phi Khinh ngang nhiên phản bác:
“Dù vậy cũng không phải lý do để ngươi lạnh nhạt và trừng mắt với Nhiên Nhiên! Dù sao hắn cũng là đệ đệ ruột của ngươi!”
〖 Hắc, hắn thật sự không phải. 〗
Ý gì đây? Chẳng lẽ Tư Nhiên không phải đệ đệ ruột của Tư Hủ?
Mọi người nghe thấy tiếng lòng của Tư Nhĩ đều bất giác dựng tai lên, tập trung chú ý.
Tư Hủ lại siết chặt lòng bàn tay, cố gắng kiềm chế bản thân không nhìn về phía Tư Nhĩ.
Nếu Tư Nhiên không phải đệ đệ ruột của hắn, vậy đệ đệ thật sự của hắn có thể là thiếu niên kia sao? Người mà chỉ cần nhìn thoáng qua đã khiến hắn cảm thấy thân thiết và quen thuộc.
Việc hắn có thể nghe thấy tiếng lòng của đối phương, chẳng lẽ là vì giữa huynh đệ có sự kết nối đặc biệt?
Vũ Phi Khinh, không nghe được tiếng lòng của Tư Nhĩ, vẫn lớn tiếng nói:
“Đệ đệ ruột chẳng lẽ lại không quan trọng bằng một tờ giấy thông hành sao? Tại sao ngươi lại máu lạnh như vậy?”
〖 Tổn thọ, tên này thật đúng là ngốc! Giấy thông hành đương nhiên quan trọng hơn cái đóa hắc tâm liên kia rồi! 〗
〖 Nếu không phải Tư Hủ đã chuẩn bị phương án dự phòng, thì ngay từ đầu đã bị Tư Nhiên gài bẫy và loại bỏ rồi. 〗
Tư Hủ hơi ngạc nhiên, không rõ thiếu niên kia rốt cuộc có địa vị gì, nhưng đối phương dường như biết rất nhiều điều quan trọng.
Vũ Phi Khinh vẫn tiếp tục lải nhải:
“Chẳng phải chỉ là một tờ giấy thông hành thôi sao? Ta ở đây có thể…”
Lời hắn chưa kịp nói hết thì đã bị Tư Nhiên kéo lại, cắt ngang câu chuyện.
“Vũ ca ca, Nhị ca trách ta cũng là đúng thôi, ta thật sự quá ngu ngốc, ngay cả giấy thông hành của mình cũng làm mất.”
Vũ Phi Khinh vội vàng thu tay lại, không còn ý định giúp đỡ Tư Hủ nữa.
Trong túi tín vật của hắn chỉ có đủ giấy thông hành cho một người. Nếu hắn hứa giúp Tư Hủ trước, vậy Nhiên Nhiên phải làm sao?
Hắn làm như không có chuyện gì xảy ra, vỗ nhẹ lên lưng Tư Nhiên, dịu dàng an ủi:
“Không sao đâu, Nhiên Nhiên, cùng lắm thì để Nhị ca của ngươi thi lại sau 2 năm nữa.”
“Giấy thông hành của hắn là do hắn không giữ cẩn thận, chẳng lẽ hắn không có lỗi sao?”
“……”
Tư Hủ không thể chịu nổi nữa, hắn nhấc nhẹ cánh tay phải, con đại điêu đang đậu trên vai liền bay thẳng về phía Vũ Phi Khinh, tặng hắn hai cái bạt tai nảy lửa.
Vũ Phi Khinh tức giận đến mức không thể tin nổi, đang định triệu hồi Hồn Sủng của mình để phản công, thì Tư Hủ đã nhanh chóng thu hồi đại điêu vào không gian Hồn Sủng.
Ngay sau đó, anh bình thản đưa tay về phía quản lý viên ở cổng thành và tự giác nộp tiền phạt.
Theo quy định của Trung Ương thành, trong phạm vi 100 dặm xung quanh cổng thành, mọi hành vi đánh nhau đều bị nghiêm cấm. Nếu nhẹ thì bị phạt tiền, nặng thì bị bỏ tù.
Tư Hủ đã tự giác nộp phạt, nếu Vũ Phi Khinh còn không chịu dừng lại, kết cục duy nhất chờ hắn sẽ là ba ngày trong ngục.
Tư Nhĩ cảm thấy chiêu thức của Tư Hủ quả thực khiến người ta kinh ngạc vừa đánh được kẻ đáng đánh, lại chặn luôn đường phản công của kẻ kia.