Nghe Liễu Thanh Từ nói lão Lục lưng gù không sao, cả người Trần Đông Phương lúc này mới nhẹ nhõm, Bàn Tử gãi đầu nói: “Cmn cái cảm giác này đúng là không thoải mái thật nha, sao mà Bàn gia tôi cứ cảm thấy chúng ta bận bịu lâu như vậy, càng bận thì càng thụt lùi thế? Vốn dĩ đang yên đang lành, lần này đi đến Lý gia một chuyến, Bàn gia tôi còn tưởng được hưởng bóng mát dưới cây cao bóng cả, ai dè ngược lại lại bị người ta xỏ mũi dắt đi? Người phụ nữ đó có đáng tin không?”
“Bây giờ chỉ có thể tin thôi” Trần Đông Phương nói.
“Cmn đúng là ấm ức quá đi!” Bàn Tử mắng.
“Được rồi Bàn Tử, đừng nói nữa, tập quen là được” Tôi cười khổ nói.
_Tình hình bây giờ cũng đã được làm rõ kha khá, hành động này của Lý Trấn Quốc tuy là có hơi khốn nạn, nhưng mà cũng coi như là có thể tha thứ được, tôi cũng lười chấp nhặt với ông ta, nhưng mà tâm lý của Tiểu Thất còn chưa trưởng thành, Bàn Tử giống như mới trải qua một trận hỗn chiến, còn suýt chút nữa bị tóm thì lại suy nghĩ thông suốt hơn, vậy mà lại không màng gì cả đứng ra an ủi tiểu Thất, Thu Ly đi lên lầu tìm một căn phòng rồi đánh một giấc, dưới lầu chỉ còn lại tôi, Trần Đông Phương với cả Lý Thanh, Trần Đông Phương đưa cho tôi một điếu thuốc rồi nói: “Có phải là thấy mơ hồ rồi không?”
Tôi khẽ gật đầu nói: “Đúng vậy, cmn bây giờ cháu cũng không phân biệt rõ được ai là người tốt ai là người xấu nữa rồi, cũng không biết rốt cuộc bọn họ muốn làm gì nữa!”
Trần Đông Phương cười khổ, nói: “Cháu quen rồi thì tốt, chú hiểu cảm giác này của cháu, việc này cũng giống như là con cháu của Trần gia đến bây giờ cũng không rõ tổ tiên của Trần gia là Trần Cận Chi rốt cuộc muốn làm gì”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play