Cuối cùng Liễu Thanh Từ xoa xoa đầu mấy đứa trẻ, bảo các Lạt Ma tụng kinh cầu phúc cho các thôn dân, sau đó mới bước vào căn nhà nơi chúng tôi ở, tôi từng nghĩ Liễu Thanh Từ có hàng ngàn khuôn mặt, nhưng chưa từng nghĩ cô ta còn có một gương mặt thế này, chỉ cảm thấy sự tử tế mà cô ta đối với các thôn dân đã vượt xa thân thể vẻ ngoài xinh đẹp của cô ta. Nhìn thấy cô ta như vậy tôi đột nhiên nhớ đến Hàn Tuyết, lúc Hàn Tuyết vừa mới đến thôn, các thôn dân cũng đều thích cô giáo lương thiện đến từ thành phố này, nhưng các thôn dân cũng lo lắng cô gái vừa nhìn đã biết là thiên kim tiểu thư này lỡ như không chịu được sự bần hàn ở trong thôn thì sao, kết quả sau đó Hàn Tuyết chung sống với mấy đứa trẻ rất tốt, với cả có rất nhiều thôn dân đều coi Hàn Tuyết như con của mình. Tôi biết ở trong mắt rất nhiều thôn dân, Hàn Tuyết là người mà cả Phục Địa Câu coi là thánh thiện nhất.
Sau khi vào thôn, Thu Ly luôn có ý thù hằn với Liễu Thanh Từ, nhưng Liễu Thanh Từ chỉ liếc mắt qua cô ấy một cái, rồi gọi chúng tôi đến phòng khách, nói: “Tôi đã liên lạc gọi một lô thiết bị, tầm buổi chiều sẽ tới, hơn nữa lần này chúng ta lấy thân phận những người thích leo núi để mà lên núi, còn có một tin xấu nữa, đó là cái giá tôi phải trả cho việc tôi đã lừa dối người đó lần này, là đám người bên Lưu Khai Phong cũng sẽ vào núi”
“Lưu Khai Phong? Từ khi nào mà hắn ta với người đó trở nên thân thiết như vậy rồi?” Trần Đông Phương hỏi.
“Không phải là thân thiết, ông cũng biết người đó đa nghi như thế nào rồi, ông ta không tin các người, cũng không tin tôi, càng không tin Lưu Khai Phong. Việc mà ông ta vẫn luôn làm, đó là muốn có được một thế cân bằng, có điều mọi người cứ yên tâm, lần này tuyệt đối Lưu Khai Phong không đến được trước mặt chúng ta đâu” Liễu Thanh Từ nói.
“Cái thôn này, chính là hậu duệ của nhánh Lạt Ma giáo năm đó mà cô đã kể đó sao?” Lúc này tôi hỏi Liễu Thanh Từ.
“Không phải, bộ lạc đó của chúng tôi là nơi mà chúng ta sẽ phải đến đầu tiên, dưới chân Đại Tuyết Sơn, muốn đến nơi đó thì chúng ta phải mất hai ngày đường, sau khi đến đó thì chắc chắn cậu sẽ được hoan nghênh, bởi vì đối với bộ lạc của chúng tôi mà nói, cậu chính là Thần của chúng tôi” Liễu Thanh Từ nháy mắt với tôi, nói, bởi vì có rất nhiều người nên hôm nay cô ta nói chuyện một cách rất nghiêm túc.
“Cô có thể nói cho chúng tôi biết, rốt cuộc là cô muốn cái gì không? Nói thật, tôi vẫn luôn không hiểu mục đích của cô là gì” Lúc này Trần Đông Phương mới nói một cách nhỏ nhẹ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT