Trên đời này làm gì có ai không kiềm chế được như vậy, hay là đối với tôi nên không kiềm chế được? Tôi dùng ngón chân nghĩ cũng đoán ra được người này chắc chắn là con gái của A, Thu Ly mà Tiểu Thất hay nhắc đến, tôi đã cố gắng hết sức đẩy cô ta ra. Nhưng cả người cô ta bám chặt trên người tôi, cô ta đang cởi thắt lưng của tôi trong khi tôi đang mò tìm công tắc mở đèn, và tôi không dám ngăn cản cô ta, tại sao? Tôi mò đến đâu thì cô ta cũng mò đến đấy, sự tiếp xúc da kề da thế này khiến tôi có phản ứng theo bản năng, dù sao thì tôi cũng là một người đàn ông bình thường mà?
“Bà cô à, nếu cô cứ như vậy, tôi sẽ hét lên đó! Khi đến lúc, đến lúc mọi người đến, hai chúng ta đều không ổn xong đâu” tôi nói.
Nhưng cô ta không hề nói gì mà cứ tiếp tục quyến rũ tôi. Bộ quần áo tôi mặc hôm nay được làm từ loại vải lụa ôm sát người mà Tiểu Thất chuẩn bị cho tôi, nó vừa khít nên những làn sóng cảm xúc mạnh mẽ đến mức tôi thậm chí còn cảm thấy khó chịu. Tôi vốn nghĩ rằng hay là cắn răng làm luôn cho rồi, một cô gái xinh đẹp nhào vào lòng mình như thế, cho dù có phạm sai lầm cũng không thể trách tôi đây, nhưng khi nghĩ đến Hàn Tuyết, rồi lại nghĩ đến A, tôi vẫn không hạ quyết tâm được.
Lời cầu xin và đe dọa của tôi, không có tác dụng với cô gái này, nếu có tác dụng thì liệu Trần Đông Phương có gọi cô ta là Hỗn Thế Ma Vương hay không? Quần tôi sắp được cởi ra, nếu tôi không nắm chặt quần lót, thì cô ta đã cởi quần lót của tôi từ lâu rồi. Tôi hết cách, đành đánh liều, tôi không giữ quần lót nữa, hai tay nắm lấy tay vịn cửa, vừa mở cửa một cảnh tượng kinh hoàng xảy ra, quần và quần lót của tôi đã bị cô ta kéo xuống, toàn thân tôi trần trụi đứng ở hành lang bên ngoài.
Tình cờ có người đi ngang qua hành lang, nhìn thấy cảnh này, tôi vội dùng hai tay ôm háng, xấu hổ và tức giận đến mức chỉ muốn nhảy từ đây xuống dưới. Người đó há hốc miệng kinh ngạc, rồi nhanh chóng chạy về phòng, còn tôi đứng một chỗ, một tay che háng, tay kia gõ cửa: “Bà cô ơi! Trả quần cho tôi!”
Cô ta từ người tôi nhảy xuống chạy về phòng, khóa trái cửa, thẻ phòng của tôi cũng ở bên trong, tôi biết dù bây giờ có gọi cửa cỡ nào, với tính khí ẩm ương của cô ta cũng nhất định không mở cửa cho tôi. Tôi cũng bỏ cuộc không gõ nữa, chạy đến đập cửa phòng Bàn Tử, đập được vài cái nghe thấy anh ta bảo tôi đợi chút, anh ta đang tắm! Tôi không đập cửa nữa, đá hai phát và chửi : “Mẹ kiếp, đừng tắm nữa! Mở cửa cho ông ây, hôm nay ở cổ hoa lầu tạo dựng được danh tiếng, bây giờ thiếu gia tôi đây mất mặt không còn gì để mất nữa!”
Bàn Tử lẩm bẩm điều gì đó, nhưng tôi không nghe rõ. Có lẽ anh ta đang mặc quần áo và mở cửa cho tôi. Đúng lúc này, vài nhân viên bảo vệ từ thang máy đi ra, khi họ nhìn thấy tôi với trần như nhông không gì che chắn. Một số nhân viên bảo vệ cầm roi điện, lao về phía tôi, một người trong số họ chĩa roi điện và hét lên với tôi: “Này! Anh đang làm gì vậy!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT