“Mẹ kiếp, anh còn hả hê trước sự xui xẻo của tôi sao, làm ơn gọi Lý Thanh và Tiểu Thất đến đây mau.” Bàn Tử nói.
Bàn Tử nói đùa thì đùa, nhưng vẫn gọi điện cho Lý Thanh và Tiểu Thất. Cả hai đều đang tắm, đợi hơn mười phút sau họ mới đến, đến khi nghe được tình hình câu chuyện, mỗi người đều có biểu cảm kỳ lạ, tôi xua tay nói: “Đừng ai hỏi tại sao tôi không chịu, khiến tôi sợ chết khiếp, các người có biết không?”
“Đi thôi, về phòng xem thế nào.” Tiểu Thất vừa nói vừa cười.
Tôi quấn khăn tắm vào mông, đi đến bên cạnh cửa đá một cước. Lúc này tôi xả cơn giận đang kìm nén của mình, hét lên: “Mở cửa ra, không mở ông đây sẽ báo cảnh sát!”
“Được rồi được rồi, anh nghĩ chị Thu Ly sẽ sợ cảnh sát sao?” Tiểu Thất bước tới, cô ấy nhẹ nhàng gõ cửa và nói: “Chị Thu Ly mở cửa, là em đây.”
Giọng nói gọi cửa của Tiểu Thất hữu dụng hơn nhiều so với tiếng gõ cửa của tôi. Cửa đã mở, một người phụ nữ mặc áo sơ mi của tôi, đi chân trần trên tay cầm một chai coca, cô ta lạnh lùng đến mức quay người lại với tôi và nói: “Anh còn gọi người đến, có phải là đàn ông không?”
“Cô gái à, đừng nói như vậy, cô cũng biết rằng Diệp Tử luôn trung thực. Nếu cô đối với tôi như vậy, Bàn Gia tôi sẽ không làm cô thất vọng. Cô đừng thấy Lý Thanh giống hòa thường vậy, nếu đổi là Lý Thanh anh ta sẽ không như vậy.” Bàn Tử xoa xoa tay nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT