“Không còn cái nào nữa, thật sự là không còn đâu” Tôn Liên Thành nói.
Lúc này Bàn tử quay sang nói với Trần Đông Phương: “Tôn Liên Thành này trước giờ vẫn luôn chơi chúng ta, cậu ta nói thuyền cá tới đó sẽ không bị mưa gió bão táp ảnh hưởng nhưng nếu ngộ nhỡ có thì sao? Trên nước khác với trên bờ, tới lúc đó mà thực sự có một trận gió to thì cái thuyền này của chúng ta cũng đi tong, chúng ta cũng sẽ bỏ mạng ở đó”
“Bàn tử, anh lo lắng thái quá rồi. Thuyền này tuy là thuyền đánh cá nhưng cũng nặng mười tấn, cũng coi như một cái thuyền rất lớn rồi, hơn nữa chúng ta xuống sông Hoàng Hà chứ có phải ra biển thái bình dương đâu. Sao thế, chẳng lẽ tôi phải cung cấp cái tàu sân bay thì anh mới yên tâm à?” Tôn Liên Thành nói.
Trần Đông Phương nhìn cái thuyền cá này rồi nói với Bàn tử: “Tôi cũng sợ cậu ta sẽ giở trò nên mới bắt cậu ta đi cùng. Nếu chúng ta lên thuyền mà cậu ta trên bờ thì cậu ta có giở trò chúng ta cũng không làm gì được, nhưng cậu ta cũng cùng ở trên thuyền thì lại khác, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể ném cậu ta xuống. Lão Long Vương sẽ không cần biết cậu ta tốt hay xấu, chỉ quan tâm thịt cậu ta có ngon không thôi”
Bàn tử lẩm nhẩm thêm một hai câu rồi không nói gì nữa. Tuy Trần Đông Phương không nói rõ ràng nhưng ý tứ thì rất rõ. Chúng tôi đem anh ta theo bên mình chết thì tất cả cùng chết, cho dù Tôn Liên Thành có giảo hoạt hơn nữa thì cũng sẽ không lấy tính mạng mình ra đùa được.
“Đồ đạc chuẩn bị hết rồi chứ? Đủ rồi thì chúng ta xuất phát” Trần Đông Phương vỗ vai Bàn tử an ủi.
“Chuẩn bị thì xong hết rồi nhưng bây giờ chưa xuất phát được, phải đợi người” Tôn Liên Thành nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT