“Có dao ở đây không?” Tiểu Thất nhìn Trần Đông Phương hỏi.
“Cháu vẫn muốn thử ư?” Trần Đông Phương cười khổ nhìn tiểu Thất hỏi.
“Không, tôi chuẩn bị lấy ít máu của anh ta lưu lại, còn hữu hiệu hơn phương thuốc này của chú. Nếu nghiên cứu thành công được bí mật trong này thì có thể tôi sẽ phát tài” Tiểu Thất cười nói.
“Anh biết ngay mà, em là cái đồ không có lương tâm!” Tôi trừng mắt nói với tiểu Thất.
“Đằng nào thì vết thương của anh cũng hồi phục rất nhanh, đến sẹo còn không có, anh có còn là đàn ông không?” Tiểu Thất bĩu môi nói. Con bé này sao khi bình phục thì ngay lập tức khôi phục cái tính tình cổ quái thường ngày.
“Được rồi, đừng làm loạn nữa, nhớ lời chú nói. Chú biết cháu giỏi nhất là diễn kịch, diễn sao cho giống chút” Trần Đông Phương nói xong mở cửa bước ra ngoài.
Tiếp theo đây tôi coi như đã thực sự được mục sở thị khả năng biểu diễn của tiểu Thất. Con bé này mà không giành được tượng vàng oscar thì quả là phí. Tôi đoán có lẽ mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng kia cũng không nhìn ra được bất kỳ sơ hở gì. Sau đó ba chúng tôi cùng về khách sạn. Tiểu Thất luôn trầm mặc chìm đắm trong sự hồi phục thần kỳ của bản thân. Bởi vì cơ thể nó giờ đã không còn vấn đề nên tôi dự định nói với nó về kế hoạch tiếp thao. Đương nhiên vì cũng là muốn chuyển rời sự chú ý của nó, nếu không nó lại hỏi về chuyện của bà lão họ Lý đó thì tôi cũng không biết phải trả lời ra sao.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play