“Đây là chuyện tốt mà!” Tôi vui mừng nói. Hai hôm trước đến thăm mặt mày tiểu Thất vẫn rất nhợt nhạt yếu ớt mà hôm nay đã khỏi rồi, đây không phải là chuyện tốt sao?
Tôi nhìn Trần Đông Phương nói: “Chú Đông Phương, cả đoạn đường đi chú không nói năng gì dọa cháu một trận, cháu còn tưởng tình trạng của tiểu Thất chuyển biến xấu rồi cơ đấy”
“Chuyện tốt sao?” Trần Đông Phương nhìn tôi với ánh mắt rất lạ, ánh mắt này khiến tôi cảm thấy hoang mang lo lắng không biết nên nói gì tiếp. Mấy người mặc áo blouse trắng dẫn đường đưa chúng tôi vào phòng bệnh của tiểu Thất, đến trước cửa phòng chúng tôi bị cản lại nói có mấy nữ bác sĩ đang kiểm tra toàn diện cho tiểu Thất bên trong. Chúng tôi đợi bên ngoài khoảng mười mấy phút thì thấy tiểu Thất chạy nhảy hoạt bát ra ngoài, cùng đi ra ngoài còn có mấy vị bác sĩ nữ. Những bác sĩ ở bên ngoài đợi nãy giờ lập tức vây lấy hỏi mấy vị bác sĩ nữ: “Sao rồi? Có kiểm tra ra gì không? Tình hình thế nào?”
“Không biết nữa, đây cũng là lần đầu tiên chúng tôi thấy tình huống này” Nữ bác sĩ mặt mày mơ hồ khó hiểu đáp.
Cũng vào lúc này Trần Đông Phương nói với bọn họ: “Chúng tôi có chút chuyện quan trọng cần nói với tiểu Thất, sắp xếp giúp chúng tôi một nơi”
Họ dẫn chúng tôi vào một căn phòng trống. Không hiểu tại sao tôi cứ cảm giác Trần Đông Phương dường như rất lo lắng. Ông ta nhìn tiểu Thất hỏi: “Các vết thương đều lành hẳn rồi sao?”
“Ừm, đều lành rồi. Thật không thể tin được, tối qua tôi thức dậy đi vào nhà vệ sinh vẫn còn cảm thấy rất đau” Tiểu Thất cũng rất vui mừng nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT