Bà lão này thật sự đã bước xuống xe, tôi nhìn thấy ở trong lòng bà ấy, có ôm một con mèo lớn màu đen, một cái chân của con mèo đó đang băng bó, nhìn ánh mắt đó, chẳng phải đây là con mèo đen to đùng tối hôm qua đó sao?!
Người này bước xuống xe vẫn không nói tiếng nào, con mèo đó đầu tiên là nhe nanh đưa vuốt với anh trai tôi, giống như đang mắng anh trai tôi đã làm chân nó bị thương vậy, đám người này thoạt nhìn thì cũng biết là người có gia thế hiển hách, đầu tiên là một đám người mặc đồ đen mở đường, sau đó thì bà lão đi qua, quét mắt nhìn mọi người một lượt, khí chất cao sang của bà lão này cứ vậy mà đè bẹp các thôn dân. Bàn Tử hạ thấp giọng nói với tôi: “Tôi nghĩ tôi biết người này là ai rồi”
“Ai là người nhà của Diệp Giang Nam á?” Lúc này, tiểu nha đầu tinh nghịch ngổ ngáo đó hét lên với mọi người.
Tôi cùng với anh trai bước ra, anh trai tôi mặt mày nghiêm trọng, người đến tức là khách, tôi cười một cái rồi nói: “Tôi là Diệp Kế Hoan, đây là anh trai tôi Tôn Trọng Mưu”
“Đại lão từ xa chạy đến đây, ngay cả người dọn chỗ mời trà cũng không có, nhà lão Diệp sống thành cái nết như thế này rồi à?” Lúc này, bà lão lên tiếng nói với giọng rặt vùng Thiên Tân. Câu nói này vừa thốt ra liền khiến tôi không thể nào tiếp lời được.
Tôi ngớ người, cố làm ra một vẻ mặt tươi cười rồi nói: “Vẫn chưa biết thân phận của bà, càng không biết bà đại giá quang lâm, mời đi bên này, mời vào trong sân ngồi”
Tôi đưa tay ra làm động tác chào mời, bà lão này ngược lại lại không đi, bà ấy nheo đôi mắt lại nhìn về phía Bàn Tử rồi nói: “Không ngờ ở đây mà còn có thể đụng phải người quen, sao thế, gặp mặt bà lão này mà cũng không cất một tiếng chào hỏi à?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT