Tôi lập tức bị dọa cho hú hồn, phản ứng đầu tiên đó là đi đến kéo mẹ tôi đứng dậy, sự việc còn chưa rõ ràng, sao có thể tùy tiện quỳ xuống được? Nhưng lại bị anh trai tôi kéo lại, anh trai tôi nhìn chằm chằm bà lão đó, cũng không nói tiếng nào.
“Sao thế, là không có mắt hết cả hay là biết rõ nhưng vẫn tỏ vẻ hồ đồ? Không thấy đây là chuyện trong nhà người khác sao? Người ngoài rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì giải tán đi, còn phải đợi bà lão này đuổi đi mới được à?” Bà lão này nói chuyện thật sự rất không lọt tai, đặc biệt là lúc bà ấy nheo mắt lại nhìn người khác, cho người ta cảm giác đây là một bà cô nham hiểm, rất không coi ai ra gì, mấy thôn dân vừa nghe thấy bà ấy nói như vậy, lập tức có người phật lòng mà nói: “Ấy, bà lão à, hôm nay thì bà đúng thật là nói sai rồi nhé, chúng tôi đến đây không phải là để hóng chuyện, là nhà họ Diệp có tang sự nên mới đến giúp một tay, cho dù bà có là thông gia với chú Diệp, đối với nhà họ Diệp mà nói, bà mới là người ngoài chứ nhỉ?”
Bà lão vừa nghe nói như vậy, đôi mắt đó nheo lại càng nghiêm trọng hơn, gần như biến thành một đường chỉ, còn chưa đợi bà ấy lên tiếng, Bàn Tử đã trực tiếp mở miệng nói với Nhị Cẩu Tử: “Được rồi, ồn ào cái gì, đây là chuyện trong nhà của Diệp Tử, mọi người cứ giải tán trước đi, giữ thể diện cho Bàn gia ta, cũng là giữ thể diện cho Diệp Tử”
Các thôn dân đều nhìn ra được bà lão này có lẽ có gia thế hiển hách, cũng đâu có muốn cãi với bà ta, chủ yếu là bà ấy nói chuyện quá là chói tai đi, hơn nữa bây giờ người có mắt cũng đều có thể nhìn ra được là Bàn Tử thật ra đang đứng ra hòa giải cho họ, Trần Thanh Sơn liền bước ra hỏi tôi: “Diệp Tử, vậy hôm nay có đưa chú Diệp đi chôn không?”
“Chôn cái gì mà chôn, hôm nay không chôn gì hết” Bà lão nói.
Giờ thì tôi lại có chút không vui, ông nội của tôi có đem đi mai táng hay không, thế nào cũng đâu đến lượt bà nói là xong? Trần Thanh Sơn cũng bực mình không ít, nói: “Bà lão à, bà nói chuyện cũng phải để ý đến thân phận một chút chứ”
“Tôi đã rất chú ý rồi đấy, không chú ý thì tôi đã sớm vứt các người ra ngoài cả rồi, được rồi, bà lão này cũng không có thời gian nói nhiều với mấy người, chuyện ai thì người nấy làm đi, tôi với lão họ Diệp kia đã quen biết nhau từ năm mươi năm trước, đứa con gái này của tôi từ trước đến nay cứ ở với Diệp Thiên Hoa, hơn hai mươi năm nay không cần nhà mẹ đẻ nữa, làm sao cũng phải cho hai mẹ con chúng tôi chút thời gian để ôn lại chuyện xưa chứ có phải không? Chẳng lẽ cảnh mẹ con trùng phùng mà các người cũng muốn xem hay sao?” Bà lão nhìn Trần Thanh Sơn nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT