Dung Đình cũng không muốn vạch trần phụ hoàng nhất là khi mẫu hậu đang ở đây. Thế nên cậu chỉ có thể âm thầm thở dài một hơi, đóng cửa tủ lạnh lại coi như không nhìn thấy gì cả.
Người ta nói một chén rượu có thể giải sầu, vậy rốt cuộc phụ hoàng đang buồn phiền chuyện gì đây?
Tống Viên nhìn tấm thẻ bệnh án treo ở cuối giường bệnh của Dung Hành, dù vẫn không đọc hiểu nổi chữ bác sĩ viết như mọi khi nhưng chữ cảm và sốt thì cô vẫn nhận ra, trong lòng an tâm hơn nhiều, xem ra Dung Hành thật sự chỉ bị cảm sốt bình thường, có lẽ do trước đó hắn bị thương quá nặng, bác sĩ sợ bệnh tình chuyển biến xấu nên mới yêu cầu nhập viện theo dõi, chuyện này cũng hợp lý.
Cô cũng đồng tình với quyết định nhập viện của hắn, dù sao hắn cũng là người từ thời cổ đại, ở thời đó chỉ cần cảm sốt nếu không được chữa trị đúng cách thì cũng có thể mất mạng, hắn cẩn thận một chút cũng là điều nên làm.
“Sao lại đột nhiên bị cảm?” Tống Viên hỏi hắn.
Giọng Dung Hành khàn khàn, mặc bộ đồ bệnh nhân trông có vẻ rất gầy nhưng nụ cười trên mặt vẫn ấm áp như cũ: “Có thể là mấy hôm trước ngủ không ngon, cũng có thể là bị nhiễm lạnh, cơ thể anh anh hiểu mà, chắc hai ngày nữa là khỏe thôi, không sao đâu đừng lo.”
“Ừm.” Tống Viên ngồi xuống bên giường bệnh, cô đã có kinh nghiệm chăm sóc ông nội trong thời gian qua nên lại hỏi: “Anh có ăn táo không? Em có mua ít táo.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT