Sau khi Tống Viên ra khỏi phòng bệnh, cô hít một hơi thật sâu.
May mắn thay cô không phải là người dễ xúc động, nếu vừa vào phòng bệnh cô đã nói lý lẽ phải trái với hắn ngay lập tức nhưng cuối cùng lại nhận ra hắn chỉ cho Dung Đình uống nước có ga, như vậy chẳng phải sẽ rất gượng gạo hay sao?
Trong hai mươi năm qua, cũng không phải là Tống Viên chưa từng tự khiến bản thân xấu hổ nhưng cô không muốn quá xấu hổ trước mặt Dung Hành vì điều đó sẽ khiến cô trông thật ngốc nghếch.
May mắn thay, may mắn thay, cô biết phải đi xác nhận lại mọi chuyện, nếu không thì mọi chuyện sẽ ra sao?
Tống Viên cầm chai nước khoáng mà Dung Đình tưởng là rượu, nhưng trong đầu lại đang nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.
Cô quen Dung Hành đã mấy năm rồi, vừa rồi biểu cảm trên mặt hắn là sao vậy? Sửng sốt, vừa dè dặt vừa khẩn trương, nhất là khi hắn còn đang mặc áo bệnh nhân. Không hiểu sao, cô đột nhiên nghĩ đến biểu tượng cảm xúc yếu đuối, đáng thương và bất lực kia, không nhịn được mà bật cười.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy biểu cảm như vậy trên khuôn mặt hắn kể từ khi cô quen hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play