Sự thật chứng minh rằng, câu hổ phụ vô khuyển tử quả thực rất có lý.
Tuy Dung Đình biết phụ hoàng nhà mình tâm cơ âm hiểm, đã sớm đào hố cho cậu, âm mưu đẩy trọng trách này đi rồi tìm đường rút lui nhưng cậu cũng không vạch trần phụ hoàng mà còn âm thầm chấp nhận sự tính toán của hắn, phối hợp với vở kịch của hắn.
Bài học cuối cùng mà phụ hoàng dạy, cậu đã lĩnh hội rồi.
Hôm nay Dung Hành lại một lần nữa “bệnh nặng”, gần như rơi vào trạng thái “hôn mê bất tỉnh”. Dung Đình nhìn phụ hoàng nhập vai xuất sắc như vậy, trong lòng thầm nghĩ, diễn quá nhập tâm, quá nhập tâm rồi! Bây giờ cậu bắt đầu lo cho mẫu hậu, cậu không thể ở bên cạnh người, với tâm cơ và mưu lược của phụ hoàng... Liệu mẫu hậu có chống đỡ nổi không?
Dù trong lòng oán thầm nhưng khi rời khỏi cung, cậu vẫn cố gắng mở to mắt, để gió thổi qua khiến mắt cậu đỏ lên, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống.
Trên mặt cậu đầy bi thương, khi thay phụ hoàng lâm triều cũng không che giấu được nét đau buồn.
Sau khi bãi triều, quần thần nhìn nhau đồng loạt thở dài, không biết bệ hạ còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa. Đối với tình trạng của bệ hạ, bọn họ cũng đã có sự chuẩn bị tâm lý, dù sao hai năm trước bệ hạ chỉ thỉnh thoảng bị bệnh nhẹ không có gì nghiêm trọng nhưng sau đó thân thể ngày càng suy nhược, từng chút một xuống dốc. Có lẽ nhờ quá trình suy giảm dần dần này mà bây giờ nhìn thấy Thái tử điện hạ bi thương như vậy, bọn họ cũng không quá bất ngờ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT