Sau khi trở về cổ đại, Dung Đình cũng phải trải qua một khoảng thời gian dài để thích nghi.
Ngôi vị Thái tử thoạt nhìn có vẻ là quyền cao chức trọng nhưng thực tế lại vô cùng khổ cực. Đôi khi Dung Đình cũng cảm thấy mệt mỏi đến mức gần như không chịu đựng nổi. Những lúc như vậy, cậu thường tự hỏi liệu mình có hối hận vì quyết định trở về cổ đại hay không nhưng đáng tiếc là cậu chưa bao giờ cảm thấy hối hận. Khát vọng trở thành một minh quân dường như đã khắc sâu vào xương tủy của cậu từ rất sớm. Khi còn sáu tuổi, mỗi khi nhớ đến mẫu hậu, Dung Đình vẫn còn khóc nhưng đến năm mười hai tuổi, cậu đã có thể khống chế cảm xúc của mình.
Có lẽ trong thâm tâm cậu vẫn luôn tin rằng sẽ có một ngày nào đó cậu có thể đoàn tụ với mẫu hậu.
Còn khoảng nửa năm nữa là đến sinh nhật mười ba tuổi của Dung Đình, một đêm nọ Dung Hành đột nhiên triệu cậu vào tẩm cung.
Dung Hành bảo cung nhân lui xuống hết chỉ còn lại hai phụ tử. Sau đó Dung Hành miễn cưỡng ngồi dậy từ trên giường, khoác thêm áo choàng, sắc mặt hắn nhợt nhạt, yếu ớt cầm khăn tay ho khan.
Hai năm gần đây số lần hắn lâm bệnh ngày càng nhiều, thời gian cũng kéo dài hơn trước.
Trong cung ngoài cung không thiếu những lời đồn đãi rằng thân thể Hoàng đế ngày càng sa sút, có lẽ chỉ còn chống đỡ được thêm một hai năm nữa. Mỗi khi nghe những lời này, Dung Đình đều vô cùng tức giận nhưng cậu lại chẳng thể làm gì khác. Gần đây phụ hoàng đã giao cho cậu xử lý rất nhiều việc triều chính khiến cậu vừa không có thời gian vừa không có đủ tâm lực để ngày đêm ở bên phụ hoàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT