Ở biệt viện Cam Tuyền sung sướng bao nhiêu thì lúc rạng sáng bị lôi dậy trở về cung lại khổ sở bấy nhiêu. Từ lúc bị kéo ra khỏi giường đến khi mặc xong triều phục, Cơ Vị Tưu vẫn luôn suy nghĩ xem có nên giả bệnh xin nghỉ hay không. Gì mà rạng sáng chứ, đây rõ ràng là nửa đêm! Nửa đêm đấy!!!
Ai thấu được lòng cậu không! Mới ngủ được hai tiếng đã bị dựng dậy, thà không ngủ còn hơn!
Cơ Vị Tưu mơ mơ màng màng suy nghĩ, với trạng thái này thì cậu không dám cưỡi ngựa đâu. Thế là cậu định tóm bừa một tên Thanh Huyền Vệ để ăn bám lấy, nhưng nghĩ lại thấy không ổn lắm… Dù sao cũng không quen thân, dựa vào người ta ngủ cũng hơi kỳ.
Cậu đảo mắt nhìn quanh, tên ngốc Trương Nhị kia không cần lên triều, giờ này chắc vẫn còn đang ngủ ngon lành, dậy rồi còn có thể thong thả nghỉ ngơi thêm một lát. Chỉ còn Châu Như Hối và Cơ Tố thôi. Nghĩ một hồi, cậu liền đi đến chỗ Châu Như Hối: “Chu Nhị ca, huynh chở ta đi nhé?”
Nghe tiếng, Cơ Tố ngước mắt nhìn, thấy Châu Như Hối đã nhận lời. Đầu ngón tay hắn hơi động, nhìn Cơ Vị Tưu trèo lên ngựa của Châu Như Hối rồi mới cất giọng: “Xuất phát.”
Tất cả đồng thanh đáp lời, Cơ Vị Tưu vốn định trò chuyện đôi câu với Châu Như Hối để tỏ vẻ khách sáo, nhưng cậu thực sự quá buồn ngủ, dựa vào người Châu Như Hối mà gần như ngay lập tức chìm vào giấc mộng. Châu Như Hối thấy vậy liền lấy một sợi dây buộc cậu và mình lại với nhau, tránh để cậu sơ sẩy mà ngã xuống.
Ôm thì cũng được thôi, nhưng như vậy phiền phức quá, thà cứ trói chặt cho an toàn, hơn nữa chính hắn ta cũng đang buồn ngủ, nên cứ tiện đâu hay đó vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT