Cơ Vị Tưu suy nghĩ một lát, sau đó dặn dò: “Phái thêm người vào rừng trông chừng, đừng để xảy ra chuyện gì.”
Thanh Huyền vệ tới bẩm báo với Cơ Vị Tưu chính vì muốn có câu lệnh này nên lập tức nhận lệnh. Thanh Huyền vệ vừa rời đi không lâu, Cơ Vị Tưu đã thấy Trương Nhị lạch bạch đi tới, Cơ Vị Tưu vừa nhìn thấy đã vui vẻ, từ xa cất cao giọng: “Ngươi còn biết hưởng thụ hơn cả ta đấy nhỉ!”
Từ xa đã thấy một con lừa già lông đen bóng loáng, gã hầu cầm cần câu cá treo một quả táo đỏ mọng, lắc lư trước mặt con lừa để dụ nó đi tới trước, phía sau kéo theo một chiếc xe lừa. Không biết cái xe lừa này tìm từ đâu ra, nhìn có vẻ khá cũ kỹ, nhưng bên trên lại trải một chiếc áo choàng lụa tô sồi thượng hạng, Trương Nhị thì vắt chéo hai chân, nằm nghiêng trên xe gỗ, một tay nâng lồng chim, huýt sáo trêu con sáo mỏ vàng bên trong.
Trương Nhị nghe vậy cũng từ xa đáp lại một tiếng: “Dô!”
Cơ Vị Tưu vừa định đứng dậy thì thân hình đã hơi cứng lại, lại lặng lẽ ngồi xuống, thôi, đau chân lắm. Vừa nãy còn không thấy gì, cứ nghĩ chẳng phải chỉ là trầy da thôi sao, có gì ghê gớm đâu? Giờ thì cậu nếm mùi lợi hại rồi, đây đâu chỉ là trầy da, đau đến mức sau lưng cũng túa ra mồ hôi lạnh luôn đây!
Cậu nhớ hồi nhỏ học cưỡi ngựa cũng từng bị trầy chân, sao khi đó lại không đau đến mức này chứ?
Trương Nhị mãi mới tới trước lều, nhảy xuống xe lừa, chỉ vào Cơ Vị Tưu bắt đầu giọng điệu mỉa mai: “Thảo dân bái kiến Thụy Vương gia! Vương gia thân thể ngàn vàng, vậy mà lại hạ mình gặp thảo dân, thật sự là phúc phận tu luyện mấy đời của thảo dân đây!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play