Chất lụa trơn bóng cọ vào nền gạch đen bóng loáng phát ra tiếng ma sát nhỏ xíu.
“Quỳ xuống.”
Cơ Vị Tưu nhanh nhẹn quỳ xuống, chuẩn bị sẵn sàng tinh thần nghe dạy dỗ... Từ nhỏ cậu đã được ca ca nuôi lớn, từ chuyện nhỏ ăn uống đến chuyện lớn học hành cư xử đều là ca ca dạy dỗ. Cậu và ca ca hơn kém mười hai tuổi, nếu thêm vài tuổi nữa là ca ca đáng tuổi làm cha cậu luôn rồi!
Cơ Tố cụp mắt nhìn thanh niên dù đang quỳ cũng không được ngay ngắn bên dưới, tóc buộc đuôi ngựa tùy tiện tán loạn, để lộ đoạn cổ thon dài, nằm giữa mái tóc đen bóng và quần áo đỏ rực, trắng đến độ làm người ta chói mắt.
Từ nhỏ đến lớn, Cơ Vị Tưu đều là kiểu chỉ nhớ ăn không nhớ đánh, quy tắc trong cung nghiêm ngặt, lễ phép khắt khe đã khiến Cơ Vị Tưu ăn không biết bao nhiêu trận dạy dỗ, thế nhưng vẫn là cái bộ dạng quỳ không ra quỳ, đứng không ra đứng như vậy.
Cơ Vị Tưu nhận ra ánh mắt của ca ca mình thì sợ hãi rụt cổ lại, cúi thấp đầu hơn chút nữa.
Rốt cuộc phải làm cách nào thì ánh mắt của ca ca cậu mới có độ ấm được vậy? Thật là, lạnh băng cả người rồi đây này! Đến lông tơ cũng dựng đứng hết cả lên!
Cơ Tố lạnh nhạt nói: “Vì sao lại đánh Châu Nhị? Đánh người ta tàn tật, đệ có biết là tội gì không, nếu không phải...”
Cơ Tố còn chưa dứt lời, Cơ Vị Tưu đã ngẩng phắt đầu lên, mặt mày giận dữ, nói: “Quả nhiên là thằng Châu Nhị đó đi mách lẻo!”
Đời này, người dám cắt ngang lời Cơ Tố mà còn sống tốt đẹp chẳng được mấy ai đâu.
Cơ Tố nghĩ thầm như thế, lời khiển trách còn chưa tuôn ra khỏi miệng đã nghe thấy Cơ Vị Tưu xổ một tràng: “Ca! Ta không sai! Chuyện này có quay lại một trăm lần thì ta cũng làm vậy thôi! Tên Châu Nhị đó là cái thứ gì á! Tiểu cô nương nhà người ta đang đi đàng hoàng trên đường, hắn ta tự nhiên kéo người ta vào trong xe, nếu không phải ta nhanh tay, tiểu cô nương nhà người ta đã cắn lưỡi tự sát luôn rồi! Ta đánh hắn ta gãy một chân là đã nhân từ lắm rồi đấy!”
“Việc này là bổn phận của Kinh Triệu Doãn, có liên quan gì đến đệ?” Cơ Tố hỏi ngược lại.
Cơ Vị Tưu quỳ một chân, thề son thề sắt: “Ta gặp chuyện bất bình nên rút đao giúp đỡ thôi!”
Cơ Tố bình tĩnh nói: “Càn quấy.”
Cơ Vị Tưu lặng lẽ rụt chân về quỳ ngay ngắn, Cơ Tố khẽ giơ tay lên, Khánh Hỉ công công hãi hồn hít sâu một hơi, liếc nhìn Cơ Vị Tưu với vẻ đầy thương hại rồi lấy một cây thước đến. Cơ Tố cầm lấy, lạnh nhạt nói: “Đưa tay ra.”
Cơ Vị Tưu nhanh chóng rụt bàn tay vào trong tay áo: “Hoàng huynh, ta không có sai! Sao huynh lại phạt ta! Ta gặp chuyện bất bình cứu mạng một cô gái vô tội không lẽ là sai sao! Ta không phục! Ta không đưa tay.”
Thật ra thì cậu biết rõ phạt thước là do cậu làm trái quy tắc, chứ không phải phạt cậu làm việc nghĩa, nhưng cậu chỉ có thể giả bộ hồ đồ! Không giả bộ hồ đồ thì sẽ bị đánh đấy!
Cơ Vị Tưu thầm than xui xẻo, cậu đã quen thói lêu lổng bên ngoài, mọi khi vào cung cũng ít khi được gặp Hoàng huynh, mẫu hậu cưng chiều cậu còn không hết, lẽ nào lại còn bới móc lỗi lầm lên phạt cậu? Còn những dịp yến tiệc lớn quan trọng, mọi người đều đồng loạt quỳ bái, có nhìn thấy hay không thì còn chưa chắc. Mà cho dù có thấy được, chẳng lẽ Hoàng huynh lại lôi cậu ra ngoài dạy dỗ ngay đó được sao?
Từ trước đến giờ Cơ Tố đều không hề nói chơi với cậu, hắn khẽ liếc mắt, lập tức có hai Thanh Huyền vệ bước đến. Cơ Vị Tưu vừa thấy Thanh Huyền vệ xuất hiện thì lập tức cảm thấy không ổn, cậu nhanh chóng đề cao tinh thần, nhào đến chỗ Cơ Tố. Hai Thanh Huyền vệ biến sắc, nhưng Cơ Vị Tưu cách Cơ Tố quá gần, làm bọn họ không kịp ngăn cản, đành trơ mắt nhìn Cơ Vị Tưu ôm chặt đùi Cơ Tố.
Cơ Vị Tưu ôm chặt đùi Cơ Tố, cậu cũng không thèm quỳ nữa mà đặt mông ngồi phệt luôn xuống đất, quăng ánh mắt đầy khiêu khích sang cho hai Thanh Huyền vệ xong thì ngẩng gương mặt đáng thương lên nhìn Cơ Tố: “Hoàng huynh~ Ta sai rồi, sau này ta không dám nữa đâu... Ta cũng sắp hai mươi tuổi rồi, Hoàng huynh còn lấy thước đòi đánh ta, lỡ như bị lan truyền ra ngoài thì ta còn mặt mũi gì nữa?” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
“Lỡ như người khác cho rằng Hoàng huynh không ưa ta, xuống tay ức hiếp ta thì sao? Thế thì ta thành mặt mo à?” Dứt lời, Cơ Vị Tưu còn thở ngắn than dài: “Đến lúc đó không biết có bao nhiêu người sẽ dâng sổ con lên mắng ta hoang đường, phía sử quan kia vừa đặt bút xuống, chẳng phải ta sẽ gánh tiếng xấu muôn đời hay sao?”
Nếu nói tới những chuyện khác, lúc này Cơ Tố sẽ lập tức sai người lên kéo cậu ra đánh, nhưng Cơ Vị Tưu vừa nói đến thể diện, hắn thật sự không muốn xuống tay nữa. Nhưng cơn giận vẫn bị đè nén trong lồng ngực không thoát ra được, hắn cười khẩy: “Thụy Vương điện hạ nói thế là đang chỉ trích tất cả văn võ bá quan trong triều là hạng xu nịnh hay sao?”
Cơ Vị Tưu nói: “Ta có nói thế đâu, nhưng Hoàng huynh là thiên tử mà, học văn luyện võ thành tài là để phục vụ Đế vương, thấu hiểu ý muốn của bề trên vốn là bổn phận của người bề tôi mà.”
Ánh mắt Cơ Tố lập tức trở nên sắc bén, nhưng nhanh chóng bị giấu nhẹ đi, hắn nói: “Lần sau không được phá quy tắc nữa, buông tay ra.”
Cơ Vị Tưu không dám cưỡi trên đầu cọp còn bứt râu cọp, thấy ải này đã qua thì lập tức buông tay, bò dậy hành lễ: “Đa tạ Hoàng huynh.”
Cơ Vị Tưu nhác thấy cũng không còn chuyện gì khác, đang định đánh bài chuồn thì lại nghe thấy giọng điệu bình thản của Cơ Tố: “Đệ cũng đã sắp hai mươi rồi, con gái út của Vương Tướng hiền hậu tinh tế, ngoài đẹp trong tốt, rất xứng đôi với đệ. Nếu đệ không phản đối thì chọn một ngày lành thành thân đi.”
Cơ Vị Tưu vừa nghe đến câu thứ hai đã định nhảy cẫng lên phản bác. Nhưng cậu vừa mới bị răn dạy, hiện tại không dám tái phạm, đành cố chịu đến khi Thánh thượng nói hết mới dám lên tiếng: “Ta phản đối! Ta không thành thân!”
“Vì sao?” Cơ Tố hỏi.
Không vì sao hết, vì Vương Tướng là nhân vật phản diện, là quyền thần đầu tiên bị Hoàng huynh thanh trừ sau khi lên ngôi!
Cậu có thể nói như thế không?
Nói ra thì rất dài dòng, vậy thì nói ngắn gọn thôi... Cậu xui xẻo xuyên vào một cuốn sách, trong nguyên tác là một nhân vật phản diện... À mà nói là phản diện cũng đề cao quá, nếu nói chính xác thì cậu chỉ là một NPC, vai trò chính là làm mồi câu. Trong nguyên tác, cậu bị Hoàng huynh đẩy ra làm mồi để câu cá, đợi đến khi tất cả cá lớn đều bị câu xong, thì sẽ nể mặt mũi của Thái hậu mà không giết cậu, nhưng vẫn bị đánh gãy chân và giam cầm đến tận lúc chết.
Hoàng huynh ra tay tàn nhẫn như vậy, tuy cũng có phần do nguyên nhân từ nhân vật ‘Thụy Vương’ trong nguyên tác tâm địa bất chính, nhưng cũng vì giữa họ không có quan hệ huyết thống.
Tiên đế hậu cung ba nghìn, bề ngoài có vẻ gió êm sóng lặng, thê hiền thiếp đẹp, nhưng thật ra sóng ngầm cuồn cuộn. Mẫu hậu của bọn họ là Trương Hoàng hậu, suốt hai mươi năm đã trải qua vô số cuộc đấu đá hậu cung, sau khi sinh hạ Cơ Tố thì đã củng cố địa vị. Vừa là đích tử, vừa là trưởng tử, phong làm Thái tử là điều đương nhiên.
Không ngờ, mười hai năm sau, Trương Hoàng hậu lại mang thai và sinh hạ đứa con thứ hai... Lúc này, hậu cung tự nhiên không yên ổn. Nếu Hoàng hậu sinh ra một đứa “li miêu”, chắc chắn sẽ đe dọa đến địa vị của Thái tử. Vì vậy, Hoàng huynh đã chơi trò “ly miêu tráo Thái tử” rồi lại dùng “Thái tử giả tráo ly miêu”.
Mà cậu, chính là “Thái tử giả” đó.
Cơ Vị Tưu nhăn nhó nói: “Ta vẫn chưa chơi đủ, cưới Vương phi làm gì? Ai chẳng biết Vương Tướng là người cổ hủ nhất, nếu ông ấy trở thành nhạc phụ của ta thì đời ta coi như xong luôn!”
Vẻ mặt Cơ Tố vẫn vô cùng bình thản như thường lệ, mang đến khí chất thoát tục, xa cách. Nếu không nhìn vào long bào thêu chín con rồng trên người hắn, nói hắn là người tu tiên cũng sẽ có người tin.
Hắn nói: “Vương Tướng quyền lực bao trùm triều đình, con gái út của họ Vương cũng là mỹ nhân số một Kinh Thành, đệ thật sự không muốn sao?”
Cơ Vị Tưu giật mình, chợt nhận ra điều gì đó... Hoàng huynh đang thăm dò cậu!
Đúng là quá xảo quyệt!
Phải biết rằng, việc Thân Vương tông thất kết hôn với trọng thần trong triều thường chỉ xảy ra trong một trường hợp... đó là vị Thân Vương đó là Hoàng tử, là người kế vị ngai vàng. Thậm chí, theo truyền thống của Hoàng thất Nam Chu, việc này chỉ xảy ra với Thái tử. Nếu trong triều đã có Thái tử, thì các Hoàng tử khác kết hôn với con cái trọng thần để làm gì? Chẳng lẽ sợ triều đình quá nhàn rỗi? Tự kiếm chuyện cho mình làm hay sao?
Nhất là khi Vương Tướng lại là các lão, nhập các đã là Tể tướng, dù hiện tại có ba vị các lão, nhưng gọi ông ấy là đứng đầu trăm quan cũng không quá lời! Kết thân với một vị Vương gia nhàn rỗi như cậu để làm gì? Cậu cũng đâu có ý định tạo phản!”
…
“Không muốn.” Cơ Vị Tưu lắc đầu nhanh đến độ nhìn thấy được cả bóng mờ.
Cơ Tố cúi đầu: “Vậy thì đi Giang Nam.”
“Có thế nào ta cũng không muốn...” Cơ Vị Tưu khựng lại: “Đi Giang Nam á?”
Ủa, cậu đi Giang Nam làm gì?!
Giang Nam cũng có phải chỗ tốt lành gì đâu! Không không không, ý của cậu là, Giang Nam cũng không phải là chốn sóng yên biển lặng, trong sách viết lý do Hoàng huynh cậu giết Vương Tướng là vì ông ta vươn tay quá dài, nắm trọn vùng Giang Nam trong tay... Nghe nói, bởi vì trong sách Thụy Vương đã lấy con gái của Vương Tướng, cũng không xuống Giang Nam nên tội danh của Vương Tướng cuối cùng cũng chỉ tóm gọn trong một dòng, cũng vì thế mà Thụy Vương mất đi lòng tin của Đế vương.
Cơ Tố hời hợt nói: “Không phải đệ nói chưa chơi đủ sao?”
Chuyện này thì khác gì cưới con gái Vương Tướng chứ?!
Cơ Vị Tưu ngập ngừng nói: “Ta có thể không đi được không... Nếu có thể ra khỏi Kinh Thành chơi, ta muốn đến phủ Thiên Đô... Nếu không thì đi phủ Vân Đài cũng được, nơi đó phong cảnh hữu tình, lại là thánh địa của Đạo gia, ta có thể đến bái lạy Đạo Quân, cầu cho mẫu hậu và Hoàng huynh thân thể an khang...”
Cơ Tố nghiền ngẫm đáp: “Không được.”
Tóm lại là một là xuống Giang Nam, hai là cưới con gái họ Vương, hai chọn một.
Trong điện Thanh Ninh lặng ngắt như tờ, đến hơi thở của cung nhân hầu bên cạnh cũng gần như không nghe thấy. Cơ Vị Tưu ngẩng đầu lên, liền bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của Cơ Tố, cậu bất chợt cảm thấy người ca ca này trở nên xa lạ vô cùng.
Không phải là ca ca, mà là Hoàng huynh, là Thánh thượng, là bệ hạ.
“Ta đi Giang Nam.” Cơ Vị Tưu cắn răng nói.
“Tốt.” Cơ Tố xoay người, nói: “Đi đi, thánh chỉ ngày mai sẽ ban xuống. Đệ đến cung Từ An bái biệt mẫu hậu, ngày mai sau khi nhận thánh chỉ thì lập tức khởi hành.”
Cơ Vị Tưu: “Vâng.”
Cậu nhìn theo bóng lưng cao gầy của Cơ Tố, lại nhỏ giọng đáp một câu: “Vâng… Thần đệ cáo lui.”
Trước tiên cậu đến cung Từ An gặp mẫu hậu, nói về việc sẽ đi Giang Nam. Thái hậu chỉ bảo rằng Giang Nam là chỗ tốt, Hoàng huynh đang yêu chiều cậu đấy, sau đó bà dặn dò cậu lên đường phải cẩn thận, mang đủ ngân lượng và thị vệ, ra ngoài chớ để bản thân chịu thiệt. Nói đến đây, bà lại lo lắng mà rơi nước mắt. Cơ Vị Tưu chỉ có thể làm đủ mọi trò cợt nhả để dỗ dành, phải tốn không ít công sức mới an ủi được người mẹ già. Sau đó, cậu xuất cung về phủ. ( truyện trên app t.y.t )
“Điện hạ...” Đám người hầu vội vàng ra nghênh đón.
Cơ Vị Tưu khoát tay, bọn họ liền không dám lên tiếng nữa, chỉ khoanh tay lặng lẽ đứng hầu bên cạnh. Cơ Vị Tưu nhốt mình trong thư phòng, nằm xuống trường kỷ dưới cửa sổ.
Cậu rất thích nơi này. Vì vị trí này mà cậu đã tốn không ít công sức. Chiếc trường kỷ này đặt ngay trước cửa sổ, bên ngoài lại trồng hoa cỏ, mỗi mùa đều có một vẻ đẹp riêng, thanh nhã thú vị vô cùng.
Hiện tại đang là mùa thu, ngọc lan ngoài cửa sổ chỉ còn lại cành khô trơ trọi, lẻ loi cắm trên đất.
Cậu có thể được làm Thụy Vương điện hạ chủ yếu là do tốt số, thứ nhất, Hoàng tử út vừa được sinh ra thì đã chết, thứ hai, cậu sinh ra đúng lúc đó, thứ ba, cậu đúng lúc được Hoàng huynh phát hiện. Trong tình huống cấp bách khi đó, để tìm một đứa trẻ sơ sinh vừa được sinh ra cũng quá khó khăn.
... Nhưng con người nào có phải cỏ cây, ai có thể vô tình được chứ? Cứ coi như chỉ nuôi một con chó con mèo, hoặc chăm một chậu hoa một cái cây, chăm sóc mười hai năm thì ít nhất cũng có chút tình cảm.
Trước đây cậu nghĩ bởi vì trong sách “Thụy Vương” có tâm địa bất chính, mưu đồ soán ngôi, có lỗi trước nên Hoàng huynh mới vô tình quăng ra làm mồi câu. Thế nhưng cậu đã rất tự giác tránh nghi ngờ, làm một vị Vương gia nhàn rỗi, suốt ngày chơi bời lêu lổng, không học vấn không nghề nghiệp... Thế mà Cơ Tố vẫn quăng cậu ra làm mồi câu.
Cơ Vị Tưu một tay che mắt, ống tay áo sang trọng che đi hơn nửa khuôn mặt.
Hôm nay cậu phải cố diễn cái nét tủi thân, không ngờ đến lúc tủi thân thật thì lại cay đắng như thế.