“Thì tại… thì tại con thấy điện hạ và Thánh thượng tranh cãi, con lo quá nên mới mở lời...” Hai mắt Tiểu Trác đỏ hoe, hắn ta thuật lại từng lời từng chữ đã nói với Cơ Vị Tưu lúc ấy rồi lại nói tiếp: “Lúc đó sắc mặt điện hạ lạnh đi, con... con chỉ một lòng muốn tốt cho ngài ấy thôi... Á…!”
Lời còn chưa dứt, Tiểu Trác đã bị Khánh Hỉ công công đạp một cước ngay giữa ngực, hắn ta thảm thiết kêu rú lên, Khánh Hỉ công công giơ tay chỉ vào mặt hắn ta, tức đến mức không biết phải nói gì.
“Câm miệng cho ta!” Khánh Hỉ công công giận dữ mắng: “Cái đồ súc sinh không biết sống chết nhà ngươi! Điện hạ là người thế nào, sao ngươi dám nói chuyện với ngài ấy như vậy! Ai cho ngươi gan hùm mật gấu mà hành xử như vậy hả!”
Tiểu Trác công công cũng chẳng màng đến cơn đau nơi lồng ngực, vội vàng bò tới ôm lấy chân Khánh Hỉ công công, máu nhuộm đỏ cả miệng, trông càng thêm đáng sợ hơn: “Sư phụ! Sư phụ cứu con với! Người hãy cứu con với! Sư phụ!”
“Ta ở trong cung bao năm, người muốn chết thì dễ cứu, nhưng người tự tìm chết thì khó mà cứu được!” Giọng Khánh Hỉ công công lạnh đi, ông ấy ngồi trên cao mà nhìn xuống Tiểu Trác: “Từ ngày đầu tiên ngươi bái ta làm sư phụ, ta đã dạy ngươi rồi… Chuyện không nên nói thì bớt nói lại đi! Nói ít sai ít! Làm người câm cũng có cái lợi của người câm!”
“Trước đây ngươi vẫn luôn làm rất tốt.” Khánh Hỉ công công dừng một chút, lại nói: “… Ta đã chứng kiến quá trình trưởng thành của tiểu điện hạ từ khi ngài ấy còn bé, ngài ấy là người thế nào? Là người nhân hậu bậc nhất! Hôm nay ngài ấy có thể bỏ mặc ngươi, vậy thì chắc chắn đây không phải là lần đầu tiên ngươi vượt quá giới hạn!”
“Sư phụ, sư phụ…” Tiểu Trác cầu xin.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT