Cơ Vị Tưu cảm thấy vô cùng thoải mái.
Dù là về thể chất hay tinh thần.
Ca ca của cậu! Ca ca của cậu tự tay bôi thuốc cho cậu! Đây chính là ca ca của cậu đó! Chính là người từ nhỏ đã khắc sâu toàn bộ lễ nghĩa, tôn ti trật tự vào tận xương tủy của cậu đó!
Nếu suy nghĩ ở một góc độ khác thì đây chính là Hoàng đế! Là ngôi cửu ngũ chí tôn của đất nước đấy! Bản thân Cơ Vị Tưu cũng tự thấy rằng có thể mình đã chịu ảnh hưởng bởi xã hội phong kiến, nhưng mà việc được lãnh tụ một nước tự tay bôi thuốc khiến cậu thấy hơi thấp thỏm vì được ưu ái. Nếu Cơ Vị Tưu có cánh, khéo cậu đã bay lên trời luôn rồi cũng nên.
Cơ Tố nhìn Cơ Vị Tưu tự dưng cười hí hửng, bèn xòe năm ngón tay ra nắm lấy cổ cậu, đúng lúc chồng lên dấu tay trước đó hắn đã để lại. Cơ Tố bình thản hỏi: “Cười cái gì đấy?”
Cơ Vị Tưu vui vẻ trả lời: “Không có gì, chỉ là đột nhiên ta cảm thấy hình như bị bóp cổ thế này cũng đáng giá... Á!”
Cơ Vị Tưu bỗng dưng rống lên thảm thiết, vội vã giãy khỏi tay Cơ Tố. Cậu ôm chặt cổ mình, ngạc nhiên quay lại, vừa thở gấp vừa gào lên: “Ca, ca định bẻ gãy cổ ta thật sao?!”
Cơ Tố lấy khăn tay lau sạch ngón tay của mình, thái độ vẫn điềm nhiên như không: “Thử xem?”
Đôi mắt của hắn đen tuyền, sâu hun hút như vực thẳm không đáy, làm cho sự giận dữ vừa mới dâng lên trong lòng Cơ Vị Tưu bỗng chốc dập tắt như bị dội một gáo nước đá. Cậu đột nhiên nhớ ra chuyện mình không phải là đệ đệ ruột của Cơ Tố, giữa hai người họ chẳng có tí quan hệ máu mủ nào, điều khủng khiếp nhất là Cơ Tố biết rõ điều này.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT