Nghe lời ấy, mấy vị tiêu sư bèn nói: “Tiết trời này mà lại bắt công tử ra ngoài một chuyến, chắc là vì người nào đó quan trọng lắm nhỉ? Công tử hãy yên tâm, không chừng Đại công tử thật sự không rảnh tay nên mới nhờ công tử giúp một tay đấy.”
Mặc dù chính Cơ Vị Tưu đồng ý nhận nhiệm vụ này, nhưng vẫn không ảnh hưởng tới cơn phẫn nộ của cậu. Cậu bôn ba cả ngày lẫn đêm là vì ai? Mùa đông lạnh giá thế này, cậu không ở trong Hoàng cung hưởng thụ địa long mà lại chạy tới miếu đổ nát giữa núi hoang rừng sâu này hưởng thụ đại tuyết phong sơn chắc?
Thế là cậu nói: “Làm gì có chuyện đó? Chắc chắn huynh ấy không muốn thấy ta thanh nhàn thì có!”
Thanh Huyền vệ liên tục ho khan, ngay cả Ngô Ngự sử cũng ho khan hai tiếng, gương mặt già nua nghẹn đến nỗi đỏ bừng. Trâu Tam thì đã quay lưng đi, Cơ Lục cúi đầu không biết lẩm bẩm cái gì, chỉ có Lưu Dục là mặt vẫn chính trực, cứ như thể câu nói của Cơ Vị Tưu không có vấn đề gì cả.
“Giữa tháng Chạp mùa đông rét buốt thế này mà lại bắt công tử ra ngoài, ắt hẳn Đại công tử cũng là một nhân vật lớn.” Thủ lĩnh nói tiếp: “Không biết Đại công tử làm nghề gì? Mấy huynh đệ bọn ta chuyên áp tải hàng hóa, công tử cũng thấy rồi đấy, bọn ta có sức khỏe, nếu sau này cần dùng tới bọn ta thì cứ báo với bọn ta!”
“Vậy thì tốt rồi.” Cơ Vị Tưu nói mà không chút nghĩ ngợi: “Huynh trưởng của ta chỉ trông coi gia nghiệp, xử lý chút mối làm ăn của gia tộc thôi. Không biết các tráng sĩ thuộc tiêu cục nào? Ta biết địa chỉ thì về sau còn tìm đến nơi.”
Những người biết chuyện đều nghĩ bụng: vậy thì gia nghiệp nhà ngài lớn quá đấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT