Bước cuối cùng là Cơ Vị Tưu hầu hạ Cơ Tố rửa tay. Cơ Vị Tưu hơi cúi đầu, hành lễ với Cơ Tố: “Mời Hoàng huynh đi trước.”
Cơ Tố gật đầu rồi đi trước về phía suối nước lạnh, Cơ Vị Tưu theo hầu phía sau ở khoảng cách hai bước, triều phục đen tuyền như hòa vào bóng đêm, biến mất trong bóng râm nơi tổ miếu.
Đi qua đoạn đường này, cung nhân không được đi vào nữa, hai bên chỉ còn lại vách tường yên tĩnh, tường sơn son đỏ thẫm như máu, trầm thấp như đè nặng lòng người, Cơ Vị Tưu tới những nơi như tổ miếu này hằng năm, nhưng lần nào tới cũng thấy hoảng loạn.
Dù là ai tới mấy chỗ như này buổi tối cũng đều sợ cả thôi!
Cũng không biết hội các cụ nghĩ như thế nào nữa, cả con đường dài tới tổ miếu mà chẳng có gì, chỉ có con đường trụi lủi cùng vách tường. Cơ Vị Tưu cảm thấy, trên tường tốt xấu gì cũng phải treo hai bức họa liệt tổ liệt tông, ở dưới đề hai câu danh ngôn của tổ tiên thì có lẽ sẽ không toát lên vẻ sợ hãi đến vậy.
Cơ Vị Tưu lặng lẽ nhìn phía sau, trong con đường sâu thẳm chỉ có ánh sáng u ám của dạ minh châu, có lẽ vì tối quá, Cơ Vị Tưu cứ cảm thấy nơi này có những bóng dáng màu xanh màu đỏ, nhưng khi ngẫm kỹ thì lại giống như chỉ là ảo giác của bản thân thôi. Thế là cậu nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng phía trước.
Bình tĩnh bình tĩnh đi, chỉ là ảo giác ánh sáng theo khoa học thôi, không có một ai hết, đừng có tự mình dọa mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT