“Bái kiến Hoàng huynh.” Cơ Vị Tưu hành lễ, trong điện Thanh Ninh rộng lớn không có lấy một cung nhân hầu hạ, chỉ có Cơ Tố ngồi một mình, không hiểu sao trông hắn cô đơn đến lạ.
Cơ Vị Tưu nghĩ đây chỉ là do cách nhìn nhận của bản thân cậu thôi, bởi vì trước giờ Cơ Tố luôn thích ngồi một mình. Khi đó cậu không cảm thấy Cơ Tố đáng thương hay gì hết… Vì có lúc Cơ Tố đuổi người đi là vì tiếng thở của họ làm phiền hắn cơ mà!
Dù cung nhân đã cố gắng hít thở nhẹ nhàng thì Cơ Tố vẫn có thể nhận ra, phải công nhận võ công của hắn rất đáng nể.
Nghĩ đến đây, Cơ Vị Tưu lại thấy hơi ghen tị, rồi lại nghĩ: Thôi bỏ đi, bảo cậu luyện tập khổ cực quanh năm chắc chắn cậu không làm được. Nếu có bậc cao thủ tuyệt thế nào đó đến “mở tâm truyền công” cho cậu, giúp cậu chẳng cần làm gì mà vẫn có thể trắng trợn nhận lấy mấy chục năm nội lực, thì cậu tuyệt đối không ngại nhận một phần đâu.
Cơ Tố cụp mắt đọc tấu chương, chẳng buồn ngẩng lên mà chỉ hờ hững hỏi: “Về rồi đấy à?”
Cơ Vị Tưu cứ cảm thấy khí thế của Cơ Tố hôm nay có gì đó không đúng, nhưng cậu nghĩ đi nghĩ lại, tự thấy bản thân chẳng làm gì đắc tội với hắn cả. Chẳng lẽ chỉ vì cậu ăn cùng Cơ Lục một bữa cơm mà không rủ hắn theo nên hắn ghen?
Bất kể chân tướng ra sao, Cơ Vị Tưu cứ tự nhận định như vậy. Thế là cậu cố kìm ý cười, bước đến chỗ Cơ Tố, vươn tay rút chiếc bút chu sa trong tay hắn đi. Vì động tác của cậu mà đầu ngón tay Cơ Tố bị lưu lại một vệt đỏ nhàn nhạt. Cơ Vị Tưu ngồi xuống bên cạnh hắn, cố tình chen vào, ép hắn phải nhường chỗ cho mình ngồi cùng. Cuối cùng cậu thuận thế tựa lên vai hắn, cười híp mắt hỏi: “Lại có ai chọc giận Hoàng huynh không vui thế?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play