Nói là lãnh cung, nhưng tên lại khá hay.
Vũ Noãn điện.
Do lâu ngày không ai dọn dẹp, khắp nơi đều là lá rụng và mạng nhện.
Được hệ thống nhắc nhở, Sở Yêu Yêu nhìn căn phòng đổ nát cách đó không xa.
[Căn phòng bên trái!]
Thái tử ngăn hoàng hậu, chỉ về căn phòng đổ nát: “Mẫu hậu, bên đó hình như có tiếng động.”
Hoàng hậu suy nghĩ một lát, ra hiệu cho thái tử, chuẩn bị qua xem.
Mọi người đi vòng đến bên cửa sổ, bên trong truyền đến tiếng nói.
“Lý Uyển Chi, con tiện nhân đó, còn cả đứa con tiện nhân của ả, ta không thể nhịn thêm được nữa!”
Nghe thấy giọng nói này, hoàng hậu rất ngạc nhiên, không ngờ bình thường nhút nhát như Trương quý nhân, lại có mọt mặt độc ác như vậy? Trong phòng, Thúy Nhi quỳ xuống.
“Xin Quý nhân tha tội, nô tỳ không có cơ hội tiếp cận Thục phi.”
Trương quý nhân tát Thúy Nhi: “Vô dụng!”
Sau đó ném cho nàng ta một lọ thuốc: “Tối nay ngươi nhất định phải làm được, sáng mai ta nhất định phải nghe tin con tiện nhân đó trúng độc chết!”
“Rầm!”
Cánh cửa vốn lung lay, bây giờ rơi xuống.
“Ngươi đừng mong đợi nữa!”
Người đến chính là Khải Tuyên đế vừa lỡ dịp ở Phượng Nghi cung.
Lúc này vẻ mặt hắn âm trầm, trong mắt đầy hàn ý, rất đáng sợ.
Trương quý nhân nhìn thấy Khải Tuyên đế giận dữ, cả người sững lại.
Nàng ta lập tức quỳ xuống, trên trán lấm tấm mồ hôi, không dám ngẩng đầu lên: “Tham, tham kiến hoàng thượng.”
“Ngươi đúng là độc phụ, nếu hôm nay trẫm không nhận ra chân tướng của ngươi, phi tần và công chúa của trẫm chẳng phải đã bị ngươi hại chết rồi sao?”
Trong cơn giận dữ của Khải Tuyên đế, Trương quý nhân và Thúy Nhi run rẩy.
“Không, không phải, thần thiếp không có, là Thúy Nhi!”
Trương quý nhân chỉ Tiểu Thúy: “Là ả ta, là nô tỳ này xúi giục...”
Nàng ta vừa nói, vừa kéo áo Khải Tuyên đế.
Khải Tuyên đế chán ghét lùi lại một bước.
Lúc này, hoàng hậu cùng mọi người cũng bước vào.
[Đúng là đáng ghét! Đã bị bắt quả tang rồi mà còn chối!]
Sở Yêu Yêu phồng má tức giận.
Thúy Nhi không ngừng dập đầu cầu xin: “Hoàng thượng xin tha mạng, là lệnh của Trương quý nhân, nô tỳ không dám không theo, hoàng thượng tha mạng...”
Khải Tuyên Đế khẽ gật đầu với hoàng hậu một cái, sau đó nhìn về phía Thục Phi, ân cần hỏi: “Trẫm nghe nói nàng và Yêu Yêu gặp độc phụ này ở ngoài Từ An Cung, có sao không?”
[Đương nhiên là không sao, con và mẫu phi đều làm cho bà ta tức điên lên luôn!]
Sở Yêu Yêu ngẩng cao cái đầu nhỏ, dáng vẻ kiêu ngạo của tiểu oa nhi làm Khải Tuyên Đế bật cười nhẹ một tiếng.
“Để phụ hoàng xem, tiểu công chúa của chúng ta vui vẻ như thế nào.”
Khải Tuyên Đế bế Yêu Yêu lên, nhẹ nhàng nhéo mũi nàng.
Sở Yêu Yêu không hài lòng nhăn mặt, quay đầu né tránh.
[Tiện nghi phụ hoàng xấu, mũi bị nhéo bẹt thì làm sao đây?]
Thấy dáng vẻ này của tiểu oa nhi, mọi người đều bật cười.
Cảnh tượng này đâm sâu vào mắt của Trương Quý Nhân, nàng ta căm hận nhìn Thục Phi.
Tất cả là lỗi của ả!
Trương Quý Nhân rút cây trâm vàng trên tóc xuống, đâm mạnh về phía Thục Phi.
[Mẫu phi cẩn thận!]
Sở Yêu Yêu là người đầu tiên phát hiện hành động của Trương Quý Nhân: “Mẫu phi!”
Thái tử đá Trương Quý Nhân ra xa.
Thục Phi kinh ngạc nhìn Yêu Yêu: “Yêu Nhi, con có thể nói chuyện rồi sao?”
Sở Yêu Yêu gật đầu, nhe răng cười: “Dạ!”
Khải Tuyên Đế cũng hết sức ngạc nhiên, nhưng khi nhìn về phía Trương Quý Nhân đang nằm gần đó, trong mắt chỉ còn lại sự lạnh lẽo.
“Đúng là to gan!”
Nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của hắn, Trương Quý Nhân giống như phát điên mà cười lớn: “Ha ha ha ha...”
Nàng ta bắt đầu đập phá: “Đúng, ta chính là muốn giết ả, tất cả những người tranh giành hoàng thượng với ta đều phải chết!”
Thấy nàng ta như vậy, Sở Yêu Yêu thở dài.
[Nữ nhân hà cớ gì phải làm khó nữ nhân.]
Trương Quý Nhân nhìn Khải Tuyên Đế, chỉ tay về phía Thục Phi: “Tại sao trong mắt hoàng thượng chỉ có ả!”
“Lý Uyển Chi thì cũng thôi, nhưng Lý Dung Yên cái kẻ tiện nhân đó hơn được ta cái gì? Tất cả bọn họ đều đáng chết!”
Nghe đến đây, Khải Tuyên Đế cảm thấy không ổn, sai người đi kiểm tra nơi giam giữ của Lý thứ dân.
Chẳng mấy chốc, người đi điều tra quay lại: “Bẩm hoàng thượng, Lý thứ dân đã chết, nhìn thì có vẻ đã chết được hai ngày.”
Hoàng hậu nghe vậy, bước tới tát Trương Quý Nhân một cái: “Là ngươi!”
Chưa kịp điều tra rõ ràng, hung thủ đứng phía sau gây hại cho Quân nhi chưa tìm ra, Lý thứ dân đã chết.
Manh mối bị chặt đứt, nàng ta sao có thể không giận?
“Đúng, là ta.”
Trương Quý Nhân dựa vào bàn đứng lên: “Thậm chí ta còn quên mất có hoàng hậu nương nương nữa, dù người có cao quý đến đâu thì cũng giống như ta, không được hoàng thượng sủng ái đúng không?”