Nói xong, nàng ta nhìn về phía Thục Phi, trong mắt lóe lên tia hả hê.

Thái tử nghe vậy, lo lắng nhìn sang: “Mẫu hậu...”

Trong mắt Khải Tuyên Đế thoáng hiện một tia áy náy.

Hoàng hậu nhìn Trương Quý Nhân, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc nào, nhẹ giọng nói: “Bản cung và ngươi, chưa từng giống nhau.”

Sở Yêu Yêu gật gật cái đầu nhỏ.

[Đúng vậy, hoàng hậu nương nương không hề quan tâm đến sủng ái, bà ấy chỉ muốn làm một hoàng hậu tốt.]

[Ngay từ đầu bà ấy đã biết, gả cho tiện nghi phụ hoàng chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị.]

[Bà ấy chưa bao giờ thích tiện nghi phụ hoàng!]

Nhìn bóng dáng mặc phượng bào, đôi mắt to của Sở Yêu Yêu sáng lấp lánh.

[Tập trung một lòng vào sự nghiệp gì đó, quá cay rồi (quá cool rồi)!]

[Hoàng hậu nương nương chính là đang cầm kịch bản đại nữ chủ tỉnh táo nhất!]

[Bà ấy chính là tấm gương cho mình noi theo!]

Tấm gương? Thục phi nghe vậy, khẽ nhướng mày.

Câu này hình như nàng đã nghe ở đâu rồi, hình như là ở… Từ An Cung?

Lúc Yêu Nhi gặp Thái Hậu cũng từng nói câu này.

Thục phi lắc đầu khẽ cười một tiếng, đúng là trẻ con, rất hay thay đổi.

Lúc thì là Thái Hậu, lúc thì là Hoàng hậu, gặp ai cũng coi người đó là tấm gương.

Cười một hồi, Thục phi không cười nổi nữa.

Hình như Yêu Nhi chưa bao giờ xem nàng là tấm gương?

Lúc này, trong lòng Thục phi có một cảm giác nguy cơ.

Nàng phải làm Yêu Nhi nhìn thấy ưu điểm của mình.

Với tư cách là mẫu phi, vị trí của nàng trong lòng Yêu Nhi không thể bị lay chuyển!

Sở Yêu Yêu không biết những ngày sau đó, mẫu phi của mình sẽ hết sức thể hiện bản thân.

Lúc này, nàng đang nhớ lại nội dung cốt truyện liên quan đến Hoàng hậu.

Hoàng hậu Chu Cảnh Tuệ, xuất thân từ Chu gia, đứng đầu các văn thần của Đại Khải, Chu Lão Thái Phó đào tạo rất nhiều người tài.

Không cần nói đâu xa, ngay trong kinh thành này, trên triều đình, hơn phân nửa quan văn từng là học trò của Chu Lão Thái Phó.

Bản thân Chu Lão Thái Phó trung quân ái quốc, rất tuân thủ tam cương ngũ thường.

Thật ra có chút… cứng nhắc.

Từ nhỏ lớn lên bên cạnh Chu Lão Thái Phó, Hoàng hậu cũng được thấm nhuần tư tưởng trung quân.

[Tình cảm nam nữ gì chứ, Hoàng hậu nương nương hoàn toàn không quan tâm, trong lòng bà ấy, chỉ có một lòng trung quân với tra phụ hoàng.]

Khải Tuyên Đế nghe vậy, cảm giác áy náy ban đầu dần dần bị xấu hổ thay thế.

Được rồi, là Trẫm tự mình đa tình.

Thục phi che miệng cười nhẹ, trước đây nàng luôn cảm thấy tình cảm của Hoàng hậu nương nương đối với Hoàng thượng có chút kỳ lạ.

Thì ra là như vậy sao? Đặt mình vào vị trí thần tử?

[Trong nguyên tác, sau khi Thái tử ca ca qua đời, Hoàng hậu nương nương vì quá đau buồn mà sức khỏe ngày càng suy yếu, nhưng để ổn định triều đình, bà ấy đã dùng mọi biện pháp để có thể hoài thai lại.

Vẫn là một hoàng tử, tưởng mình có thể tiếp tục sinh ra một đích tử, nhưng không ngờ trong lúc sinh bị người ám hại, khó sinh, chảy máu nhiều, không chỉ mất mạng mà ngay cả nhi tử cũng không sống quá ba ngày.]

Nghe đến đây, Thái tử đau lòng nắm chặt tay Hoàng hậu: “Mẫu hậu.”

Hoàng hậu sững sờ một lúc lâu, gần đây Quân Nhi thật sự rất kỳ lạ, trở nên đa sầu đa cảm hơn nhiều.

Trương quý nhân bị vài cung nhân bắt giữ, không ngừng giãy giụa: “Buông ra!”

Nhìn nàng ta như một kẻ điên, Khải Tuyên Đế khó chịu quay mặt đi.

“Tô Mậu Văn, giam Trương thị vào lãnh cung trước, sau đó ban rượu độc!”

“Còn tên nô tài này…”

[Thẩm vấn ả ta, hỏi rõ ai là người muốn hại tiện nghi phụ hoàng.]

Khải Tuyên Đế nuốt lại lời định nói vào, suýt nữa cắn trúng lưỡi.

Có người muốn hại Trẫm?!

Thục phi đi tới: “Khởi bẩm Hoàng thượng, đêm qua thần thiếp tình cờ bắt gặp Thúy Nhi lén gặp một người, người đó dặn Thúy Nhi tìm cơ hội hạ độc Hoàng thượng.”

[Mẫu phi đến muộn nên không nhìn thấy sao? Người gặp Thúy Nhi…]

“Yêu Nhi!”

Thục phi ngồi xuống nhìn nhi nữ: “Lại đây, mẫu phi bế.”

Thục phi ngắt lời Yêu Yêu, không để lộ dấu vết mà nhìn qua Tô tổng quản.

Tiểu Lộ Tử là đồ đệ của Tô Mậu Văn, nếu lúc này trước mặt Hoàng thượng nói Thúy Nhi và Tiểu Lộ Tử có tư tình, e rằng sẽ liên lụy đến Tô Mậu Văn bị phạt.

Dù sao Tiểu Lộ Tử cũng chưa phạm lỗi lớn, sau này nhắc nhở Tô Mậu Văn, để hắn trông coi Tiểu Lộ Tử, coi như bán một cái ân tình.

“Người đâu! Đưa nàng ta xuống, phải thẩm vấn ra kẻ đứng sau là ai!”

Thúy Nhi vừa ra sức giãy giụa, vừa la hét: “Trương quý nhân, nô tỳ biết người đối với Hoàng thường vì yêu mà sinh hận, chỉ tiếc nô tỳ không thể hoàn thành nhiệm vụ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play