Khẩu phần tự chủ lương thực... Sử Nhâm từng đọc qua trên báo, đó là chính sách điều chỉnh hộ khẩu của chính phủ nhằm thu hút những người có năng lực từ nông thôn. Nhưng khi đó anh ta không bao giờ nghĩ rằng người vợ mờ nhạt trong nhà lại có liên quan đến chính sách này. Thậm chí đến giờ anh ta cũng không thể tin nổi.

Từng chuyện từng chuyện như từng cú đấm nặng nề vào lòng, khiến đầu óc anh ta ong ong, choáng váng.

Mẹ Sử nhìn thấy con trai mình lộ vẻ mặt thất thần vì bị đả kích thì vừa tức vừa sốt ruột: “Có gì ghê gớm đâu, chẳng phải chỉ mở một tiệm bánh ngọt thôi sao? Tiền mở tiệm này không phải cũng là do con trai tôi kiếm về sao!”

Nghe vậy, dì Phạm định mở miệng tiếp nhưng bị Ninh Ngưng ngăn lại: “Dì Phạm, dì đi rửa tay đi. Chúng ta ra ngoài ăn cơm.”

Nói xong, cô hơi nâng mí mắt lên, lạnh lùng nhìn về phía mẹ Sử: “Đúng là chẳng có gì ghê gớm cả. Chỉ là tôi có quyền quyết định có bán đồ trong tiệm này cho các người hay không. Đi ra ngoài. Các người đã lãng phí không ít thời gian của chúng tôi rồi.”

Lại nữa. Mẹ Sử nhận ra, mỗi lần bị ánh mắt Ninh Ngưng nhìn thẳng, bà ta lại thấy sợ hãi giống như ngày ly hôn vậy. Không kìm được, bà ta nuốt khan một cái, nhưng ngay sau đó lại tức giận đến mức không chịu được.

Bà ta xông thẳng ra khỏi tiệm, đứng ở cửa lớn tiếng hét: “Mọi người đừng mua bánh ở tiệm này nữa! Bà chủ là kẻ lòng dạ độc ác, suýt chút nữa thì côta hại chết tôi!”

Bà ta đứng trên bậc cao, vừa đi qua đi lại vừa la hét. Nhìn thấy có người vây quanh, Hạ Đông Mai trong lòng mừng rỡ. Làm ăn, làm bà chủ ư? Đúng là mơ tưởng! Nhà họ chỉ có thể thắt lưng buộc bụng chờ lương tháng, còn người đàn bà đê tiện kia thì làm bà chủ, mở tiệm kiếm bộn tiền. Đừng tưởng bà ta ngốc! Với nhiều người xếp hàng thế kia, chắc chắn kiếm được không ít.

Hạ Đông Mai càng nghĩ càng bất bình, nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Đồ đàn bà ác độc nhất! Cô ta đúng là lòng dạ rắn rết! Mọi người đừng mua bánh ngọt của cô ta, đừng để loại phụ nữ đê tiện này kiếm tiền!”

Trong đám đông, có người không nhịn được liền nói lớn: “Bà chủ làm gì bà sao? Vừa nói cô ta là phụ nữ đê tiện, vừa bảo cô ta là lòng dạ rắn rết, bà nói rõ đi. Đừng để hiểu lầm. Tôi từng tiếp xúc với bà chủ, cô ấy là người rất tốt. Bà đừng có nói bừa!”

“Đúng đó, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

“Bà là gì của cô ấy?”

Dì Phạm nghe thấy bên ngoài ồn ào, lửa giận vừa hạ xuống lại bùng lên. Bà ấy lập tức định lao ra ngoài cho mụ già kia một bạt tai để bà ta khỏi nói năng linh tinh.

Ninh Ngưng kéo dì Phạm lại, cảnh cáo nhìn Sử Nhâm: “Anh không định ngăn bà ta lại à? Nhà họ Sử các người còn tự nhận mình là gia đình văn minh, nhưng tôi thấy bà ta đang chửi bới chẳng khác gì mấy mụ đàn bà chanh chua. Còn không mau ra ngoài trông bà ta, trốn trong tiệm tôi thì tính là gì?”

Lời mỉa mai của Ninh Ngưng như tát thẳng vào mặt Sử Nhâm, khiến anh ta khó chịu vô cùng. Vì Sử Nhâm ghét nhất là kiểu phụ nữ lăn lộn chửi rủa như thế, cảm thấy vừa xấu hổ vừa mất mặt, chẳng khác gì mấy bà nông dân ngồi bệt dưới đất mắng chửi ở quê. Nhưng giờ đây, mẹ anh ta lại đang làm đúng điều đó, để người ta nhìn như xem trò hề.

Đúng lúc đó, Ninh Ngưng vén tấm ván gỗ lên, cùng dì Phạm bước ra ngoài. Nhìn thấy cô đi thẳng về phía mình, Sử Nhâm không khỏi ngẩn ngơ. Rõ ràng chỉ mười mấy ngày không gặp, nhưng sao cô thay đổi nhiều như vậy?

Nếu ngày trước, khi cô gả cho anh ta, cũng giống như bây giờ, thì có lẽ anh ta sẽ không ly hôn.

Ý nghĩ này làm Sử Nhâm giật mình, ánh mắt lập tức chột dạ mà lảng đi.

“Tôi không muốn nói lần thứ hai. Cút!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play