Mặt Sử Nhâm lập tức tối sầm lại. Đúng lúc đó, Dương Thanh Thanh đẩy Sử Nhâm ra ngoài, sau đó quay sang nhìn Ninh Ngưng: “Các người cũng định ra ngoài phải không?”

Không thể chỉ có nhà cô ta bị mất mặt.

Tâm tư nhỏ nhen đó làm sao qua nổi mắt Ninh Ngưng: “Sân khấu đã dựng xong, tôi dĩ nhiên rộng lượng cùng các người diễn nốt, nếu không chẳng phải phụ lòng ý tốt của mẹ chồng cô sao!”

Sắc mặt Dương Thanh Thanh tối sầm lại, không nói gì thêm, cúi đầu bước ra khỏi tiệm bánh, cố gắng đứng vào góc khuất để giảm thiểu sự chú ý.

Lúc này, Hạ Đông Mai vẫn đang ra sức kêu gào: “Chúng tôi lo cô ta sau khi ly hôn về quê sống không nổi, còn đưa hết số tiền trong sổ tiết kiệm cho cô ta! Vậy mà bây giờ cô ta dùng tiền nhà tôi kiếm được để mở tiệm bánh ngọt, chúng tôi đến mua bánh, cô ta lại trả thù riêng, không bán cho chúng tôi, còn tìm người sỉ nhục chúng tôi. Tôi lớn tuổi thế này rồi mà còn phải nghe những lời khó nghe từ người nhỏ tuổi hơn, đau lòng không để đâu cho hết!”

Nói rồi, bà ta ngồi bệt xuống bậc thềm, giả vờ ôm đầu tỏ ra đau đớn vô cùng.

Người xung quanh nhìn thấy Sử Nhâm đứng trong góc, liền hỏi mẹ Sử: “Đó là con trai bà phải không? Anh ta làm ở đơn vị nào?”

Hạ Đông Mai vội lau mặt: “Hỏi cái đó làm gì?”

“Thì hỏi thôi. Bà kể rõ về gia cảnh bà chủ, quê quán, cả nhà có mấy người còn nói rõ mồn một, mà ngược lại chẳng hé răng gì về nhà các người. Như thế là không được đâu!”

“Đúng vậy! Còn nữa, bà cứ khen nhà mình, rồi hạ thấp bà chủ, tôi thấy không ổn. Nếu thực sự tốt như bà nói, thì bà phải khuyên con trai bà đừng ly hôn với bà chủ mới đúng, còn không phải là vì con trai bà trước, bà chủ sau đó sao?”

“Nhà hàng xóm tôi cũng ly hôn rồi, tài sản chia đôi hết. Bây giờ ly hôn ai chẳng vậy, số tiền đó là bà chủ xứng đáng được nhận.”

...

Mọi người mỗi người một câu, mẹ Sử nghe bọn họ hình như đều bênh vực Ninh Ngưng, khác xa với ý định ban đầu của bà ta.

Lúc này, Ninh Ngưng cũng bước ra, đứng từ trên cao nhìn xuống mẹ Sử: “Thấy chưa? Mắt người xung quanh đều sáng như tuyết. Những lời bà bịa ra đầy sơ hở, chẳng ai bị bà lừa đâu.”

Nói xong, cô nhìn mọi người, mỉm cười nói: “Cảm ơn mọi người. Chuyện giữa tôi và gia đình họ là chuyện riêng. Theo tính cách của tôi, tôi vốn không muốn mang chuyện riêng ra nơi công cộng. Mọi người đến tiệm tôi mua đồ, chúng ta chỉ là quan hệ giữa chủ tiệm và khách hàng, thi thoảng ai cần người lắng nghe, tôi cũng có thể giúp.

Điều tôi mong muốn là những món bánh tôi làm sẽ khiến mọi người cảm thấy ngon miệng, đem lại niềm vui. Như thế là đủ. Tôi không muốn khi mọi người nhắc đến tiệm bánh ngọt Ninh Ký lại nhớ đến những điều không tốt đẹp. Nên lần này, tôi giải thích rõ ràng một lần. Sau này, tôi sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.”

Dì Phạm lo lắng chạm vào tay Ninh Ngưng. Làm gì có người phụ nữ nào lại tự bóc vết thương của mình ra trước mặt người khác, điều đó quá tàn nhẫn.

Bà ấy thật sự không nỡ nhìn cô nhóc phải chịu đựng như thế.

Ninh Ngưng mỉm cười an ủi dì Phạm, vừa định nói thì từ đám đông trước cửa, đột nhiên có người lên tiếng.

“Tôi nhớ ra rồi! Người đàn ông đó làm ở nhà máy phân bón! Mấy hôm trước tôi đi mua phân bón gặp anh ta, bà chủ, nếu thật sự chị là vợ cũ của anh ta, thì anh ta đúng là một kẻ chẳng ra gì!”

Những người đang chờ Ninh Ngưng lên tiếng bỗng quay sang nhìn người đàn ông kia. Có vẻ như lần đầu tiên bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, ban đầu anh ta hơi lúng túng, nhưng ngay sau đó, vẻ mặt dường như chuyển sang phấn khích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play