Lúc này, Ninh Ngưng vừa rửa sạch khay nướng xong, sắp xếp gọn gàng chờ khô tự nhiên. Cô tháo ống tay áo bảo hộ, cởi áo khoác và mũ, bước vào quầy trước. Không ngờ họ vẫn chưa chịu đi.
Vừa nhìn thấy Ninh Ngưng, mẹ Sử lập tức trợn tròn mắt. Đó là Ninh Ngưng sao?
Trang phục vẫn như cũ, nhưng không hiểu sao, nhìn cô lại có gì đó thay đổi, khiến bà ta không dám tin vào mắt mình.
Còn Sử Nhâm, sở dĩ anh ta chưa đi là vì muốn nhìn kỹ cô. Vừa rồi đội mũ, mặc áo khoác, lại đứng cách xa, anh ta không thấy rõ. Giờ cô bước lại gần, anh ta dù không muốn thừa nhận, nhưng không thể phủ nhận rằng cô đã trở nên xinh đẹp hơn.
Ánh mắt Sử Nhâm nhìn Ninh Ngưng đã khác, ngay cả chính anh ta cũng không nhận ra điều đó.
Tất cả những điều này đều lọt vào mắt Dương Thanh Thanh. Trong lòng cô ta dấy lên cảm giác nguy cơ sâu sắc. Cô ta ngạc nhiên khi thấy người mà cô ta từng chẳng để tâm lại xuất sắc như vậy. Không chỉ thế, cô ta còn nhớ rằng Ninh Ngưng đã lấy toàn bộ tiền trong sổ tiết kiệm của nhà Sử.
Nếu Sử Nhâm muốn quay lại với cô, vị trí của cô ta sẽ rất nguy hiểm.
“Ninh Ngưng, chúng ta đã ly hôn, nhưng cô không thể nói xấu tôi sau lưng. Hôm nay tôi đến không muốn cãi nhau, chỉ muốn mua bánh trứng. Chủ tiệm, nếu còn dư, làm ơn bán cho tôi một phần.”
Không muốn phí thời gian, Sử Nhâm quay sang dì Phạm nói.
Dì Phạm lắc đầu:
“Tôi không có phúc làm chủ tiệm bánh đâu. Chủ tiệm chính là người mà các người khinh thường đấy!”
Bà ấy cố tình hất cằm về phía Ninh Ngưng.
Nhìn thấy biểu cảm ngơ ngác, không tin nổi của họ, dì Phạm cười thầm.
Nụ cười trên mặt Sử Nhâm dần tắt. Anh ta lại liếc nhìn Ninh Ngưng. Lúc này, Ninh Ngưng đang dùng khăn lau mặt bàn, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn họ lấy một lần.
Dì Phạm thấy vẻ mặt kinh ngạc của mẹ Sử thì trong lòng hả hê vô cùng. Bà già này chẳng phải lúc trước coi thường cô nhóc đó sao? Bây giờ không phải cũng phải đến cầu xin cô nhóc bán bánh trứng cho các người ư? Còn cả gã chồng cũ gian xảo kia nữa, chắc trong lòng đang muôn vàn cảm xúc lẫn lộn, khó chịu đến mức muốn phát điên chứ gì!
Đáng đời!
Đáng lắm! Cứ phải để anh ta khó chịu như thế! Cũng may hôm nay bà ấy đến đây, nếu không đã chẳng được tận mắt chứng kiến màn kịch hay này!
“Sao thế? Các người còn không tin cô ấy là bà chủ à? Không biết chữ sao? Ra ngoài ngẩng đầu lên nhìn đi, trên bảng hiệu ghi rõ rành rành đấy!”
Sử Nhâm không cam tâm, bước ra ngoài nhìn bảng hiệu. Trên đó, dòng chữ lớn “Tiệm Bánh Ngọt Ninh Ký” như từng lưỡi dao đâm vào mắt, vào tim anh ta.
Dương Thanh Thanh theo ra ngoài, vừa nhìn thấy bảng hiệu, lòng cô ta cũng trầm xuống. Ban đầu cô ta nghĩ Ninh Ngưng chỉ làm lao công trong tiệm bánh, nên cô ta còn cảm thấy có thể tìm được công việc tốt hơn, thể diện hơn, để trong lòng không quá bất bình. Nhưng bây giờ sao Ninh Ngưng lại trở thành bà chủ được?
“Không thể nào! Không thể nào!” Sử Nhâm không tin nổi, quay vào trong nhìn chằm chằm Ninh Ngưng: “Cô làm sao mà làm được bà chủ chứ? Cô không có học thức, không có kiến thức, sao có thể làm được!”
“Chỉ vậy thôi mà đã thấy không thể? Còn chuyện này còn khó tin hơn đây: cô nhóc này sắp được cấp khẩu phần tự chủ lương thực. Biết khẩu phần tự chủ lương thực là gì không? Bà già này, bà còn dám mở miệng gọi cô ấy là dân quê, chẳng phải là đang công khai chống lại chính phủ hay sao?
Hối hận đi! Tôi đã bảo rồi, một cô gái tốt như vậy, không biết nhà ai mù mắt mà lại để lạc mất. Hôm nay nhìn thấy các người, tôi hiểu rồi. Nhà các người, từ già đến trẻ, không ai xứng đáng với phúc phận của cô nhóc này!”
Dì Phạm nói một mạch, lời nào cũng thỏa lòng hả dạ. Đặc biệt mỗi lần bà ấy nói ra điều gì, đám người kia lại kinh ngạc đến nỗi biểu cảm trên mặt biến đổi không ngừng, chân thực hơn cả diễn viên điện ảnh.