Tạ Diêu Diêu chu môi liếc mắt nhìn ông. Bé cảm thấy ông chú này cũng ngốc thật, rõ ràng vừa rồi nghe thấy ba kế hư hỏng gọi bé là Tạ Diêu Diêu, vậy mà vẫn còn hỏi.

“Con tên là Tạ Diêu Tinh.” Tạ Diêu Diêu xoay cái đầu nhỏ, nghiêm túc báo tên đầy đủ.

Đạo diễn tiếp tục hỏi, nhưng Tạ Diêu Diêu không thèm để ý nữa. Đạo diễn sợ chọc bé khóc lần nữa, đành phải từ bỏ.

Hành lý của Tạ Diêu Diêu không nhiều lắm, chủ yếu là quần áo, sữa bột và mấy món đồ chơi dỗ dành.

Thực ra bé đã cai sữa từ năm một tuổi, nhưng vì lần này ra ngoài, lão quản gia sợ Ninh Thời Tuyết dỗ nhóc không được, mà chương trình này phải quay tận một tháng, nên quyết định mang theo bình sữa để dỗ ngủ.

“Con lớn rồi, không phải trẻ con ba tuổi đâu,” Tạ Diêu Diêu phản đối, “Con không uống sữa.”

Các khách mời khác cũng đang thu dọn hành lý, có mấy đứa nhỏ còn khóc lóc đòi mang cả nồi trong nhà theo.

Chỉ có Tạ Diêu Diêu là không ngừng muốn ra bên ngoài lấy.

“Ta uống.” Ninh Thời Tuyết lạnh lùng vô tình, đặt bình sữa trở lại.

Bọn họ tiếp tục thu dọn.

Nhân viên công tác ghé sát tai đạo diễn thì thầm vài câu, mặt đạo diễn lập tức hớn hở không khép miệng được.

Ai mà ngờ nổi.

Ninh Thời Tuyết lên hot search từ tối qua đến tận bây giờ, mới đây còn tiếp tục chiếm ba hot search nữa. Nhờ vậy mà chương trình không chỉ tăng nhiệt độ mà còn tiết kiệm được một khoản tuyên truyền.

Hồi trước mời Ninh Thời Tuyết tham gia, tổ chương trình bị mắng không ít vì quyết định này.

Giờ thì mấy người đó chắc trố mắt hết rồi.

Tạ Diêu Diêu thu dọn một lát, cúi đầu nghịch nghịch đôi tất nhỏ, sau đó cầm con quái thú nhỏ lén lút giơ về phía Ninh Thời Tuyết lắc lắc. Đến giờ ăn trưa, lão quản gia đến gọi bọn họ.

"Chú không được đi!” Tạ Diêu Diêu đeo yếm ăn, như hiện nguyên hình, bàn tay mũm mĩm túm chặt áo Ninh Thời Tuyết, giọng trẻ con mềm mại vang lên: "Chú còn chưa trả lời câu hỏi của con.”

Ninh Thời Tuyết: “……”

Thật bất lực, không thể xách lên đánh mông sao?

Nhưng khi nhìn vào đôi mắt hoe đỏ của cậu, Tạ Diêu Diêu do dự một chút, rồi gãi gãi gương mặt bầu bĩnh của mình, cuối cùng đổi thành giữ lấy mấy đầu ngón tay của cậu, thở dài:

“Thôi kệ, không trả lời cũng được, nhưng vẫn có thể ăn cơm.”

Haizz, ai bảo ba kế hư hỏng này lại đáng thương như vậy chứ.

Chỉ có thể nhường cậu một chút thôi.

Bình luận của khán giả ngập tràn tò mò, đạo diễn thay họ hỏi thẳng:

“Ninh lão sư, rốt cuộc là vấn đề gì vậy?”

Ninh Thời Tuyết không muốn trả lời.

“Là Diêu Diêu xem một chương trình trước đó…” Lão quản gia bên cạnh xấu hổ giải thích.

“Không trả lời thì không được ăn cơm sao?” Đạo diễn bật cười, “Đạo diễn nào lại thiếu đạo đức thế?”

Sau đó cúi đầu xuống, phát hiện Tạ Diêu Diêu đang ôm chặt chân mình, nhiệt tình cọ cọ vào người ông. Nụ cười trên mặt đạo diễn chậm rãi cứng đờ.

Thì ra, cái người thiếu đạo đức đó… chính là mình.

【 Đạo diễn nửa đêm thức trắng: Tôi thật đáng chết mà. 】

【 Cười xỉu, Tạ Diêu Diêu chắc chắn không phải con ruột của Ninh Thời Tuyết hả? Sao mà giống y hệt vậy? 】

【 Giống y như truyền nhân chính thống. (Bushi) 】

Cuối cùng cũng ăn xong, Ninh Thời Tuyết liền trở về phòng ngủ.

Lần này, mặc kệ đạo diễn nói gì, cậu cũng không ra ngoài. Mãi đến chạng vạng, còn một tiếng nữa là đến thời gian xuất phát do chương trình quy định, cậu mới lồm cồm bò dậy thu dọn hành lý.

“Con giúp chú!” Tạ Diêu Diêu hào hứng xung phong.

Ninh Thời Tuyết lôi ra chiếc vali lớn mà nguyên chủ dùng để chạy lịch trình. Cậu trước tiên xếp vào vài bộ quần áo, sau đó dứt khoát bỏ đi cái gối đã bị tích tụ tinh chất dưỡng suốt mấy ngày qua. Nguyên chủ còn đang uống thuốc Đông y, thế là cậu lại nhét vào thêm mấy chục túi thuốc đã sắc sẵn… Cuối cùng, cậu kéo khóa vali một cách miễn cưỡng.

Chiếc máy chơi game của cậu suýt chút nữa thì trồi ra ngoài.

Tạ Diêu Diêu ngồi xổm bên cạnh, hai tay ôm lấy gương mặt bầu bĩnh, có chút lo lắng:

“Con cảm thấy… chú kéo không nổi đâu.”

Tuy rằng mới ba tuổi rưỡi, nhưng nhóc đã làm fan của chương trình này hơn một năm rồi. Nhóc biết, một khi rời khỏi nhà, khách mời đều phải tự kéo hành lý của mình. Đạo diễn ác ôn chắc chắn sẽ không giúp.

Ninh Thời Tuyết không tin. Dù gì cậu cũng từng lăn lộn giữa núi xác biển máu, lẽ nào lại không kéo nổi cái vali này?

Cậu tự tin tiến lên một bước, hít sâu, hạ thấp trọng tâm, hai tay nắm chặt…



Nửa giờ sau.

Trên xe chuyên dụng của chương trình, Ninh Thời Tuyết đặt một chiếc khăn ấm lên cổ tay. Ngón tay cậu thon dài, lòng bàn tay trắng nõn vẫn còn vài vết đỏ do bị siết chặt.

“Con đã nói rồi mà, chú kéo không nổi.” Tạ Diêu Diêu ôm gương mặt mũm mĩm, thở dài, “Sao chú lại không ngoan như vậy chứ!”

Ninh Thời Tuyết xấu hổ đến mức muốn lấy ngón chân đào một cái hố chui xuống. Nhưng cậu vẫn mạnh miệng:

“Ta đâu có cố ý…”

Cậu làm sao biết cơ thể nguyên chủ lại yếu đến thế chứ!

“Nếu chú cứ như vậy, sẽ bị ba ba lớn đánh mông đấy.” Tạ Diêu Diêu không thèm quan tâm, tiếp tục trách móc cậu: "Chú quên rồi sao? Ba ba lớn đánh mông rất đau đó!”

【 Hả??? Cái này tôi có thể nghe sao??? 】

【 Ể??? Nghe cái này tự dưng thấy hết mệt luôn. 】

【 Kể rõ ra, kể rõ ra đi, có gì mà VIP như tôi không được biết hả?! 】



Tập đoàn Tạ thị – Văn phòng trợ lý tổng giám đốc.

Tống Ly sắp xếp lại xấp hợp đồng trước mặt, do dự một lúc, cuối cùng vẫn cầm điện thoại lên, đi về phía cuối hành lang văn phòng.

Bước chân anh ta trầm ổn, gõ cửa:

“Tạ tổng.”

Tạ Chiếu Châu sau khi kết hôn liền định cư ở nước ngoài. Tối qua mới về Yến Thành, liền lập tức đến công ty.

Hẳn là cả đêm chưa ngủ vì lo lắng.

Nhưng khi ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng kia vẫn đen nhánh, trầm tĩnh, cả người khoác bộ vest phẳng phiu, tỏa ra cảm giác lạnh lùng, sắc bén đầy áp bách. Bộ vest đen tuyền ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp, dù đang ngồi sau bàn làm việc vẫn có thể nhìn ra dáng người cao ráo, gọn gàng.

“Chuyện gì?” Tạ Chiếu Châu lên tiếng.

Tống Ly đưa tài liệu cho hắn: “Hợp đồng bên Ninh Thị Dược đã được chốt xong, tôi mang đến để ngài ký. Còn một chuyện nữa…” Anh ta hiếm khi do dự như vậy.

Tạ Chiếu Châu khẽ nhíu mày.

Ba năm trước, khi hắn tiếp quản Tạ thị, Tống Ly đã là trợ lý của hắn, gần như chưa bao giờ có dáng vẻ ấp úng thế này.

“Chuyện gì?” Giọng Tạ Chiếu Châu lạnh hẳn đi.

“Là về phu nhân và tiểu thiếu gia… Họ đang tham gia cái chương trình kia.” Tống Ly trông đầy rối rắm, cuối cùng chỉ có thể đưa điện thoại cho Tạ Chiếu Châu: “Tạ tổng, ngài có muốn xem không?”

Mặc dù đã cảnh cáo Ninh Thời Tuyết phải an phận, nhưng cuối cùng cậu vẫn cùng Quý Thanh tham gia chương trình đó. Ai mà biết được liệu cậu có bỗng dưng nổi điên rồi làm ra chuyện gì hay không.

Tạ Chiếu Châu đã dặn Tống Ly theo dõi sát phòng phát sóng trực tiếp. Nếu có gì bất thường, lập tức báo cho hắn.

Nhưng lúc này, đôi mày hắn càng nhíu chặt hơn. Trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Hắn nhận lấy điện thoại, ánh mắt vừa lướt qua màn hình liền đột nhiên khựng lại.

“……”

Tống Ly đã cố ý tua lại đoạn phát sóng trực tiếp.

Trên màn hình, khóe mắt Ninh Thời Tuyết ửng đỏ, ngay cả đuôi mắt cũng hồng hồng, ánh lên vẻ ướt át đầy quyến rũ. Hàng mi dài rậm khẽ rung, có lẽ vì tuổi còn trẻ, mái tóc đen mềm buông xuống che khuất trán, khiến gương mặt trắng nõn thêm vài phần mong manh.

Cậu đang nằm trên tấm thảm lông dày, tự ôm lấy mình rồi lặng lẽ khóc.

Một lát sau…

Tạ Diêu Diêu chống eo, vung đôi chân nhỏ xíu, hùng hồn tuyên bố muốn tất cả nhân viên chương trình về nhà mình làm bảo mẫu.

Chờ đến cuối đoạn, cả văn phòng chỉ còn văng vẳng giọng nói non nớt của nhóc con:

“Ba ba lớn đánh mông rất đau.”

Tạ Chiếu Châu: “……”

Ngắn ngủn vài phút, lại phải dùng cả đời để chữa lành.

Địa điểm ghi hình mà chương trình lựa chọn cách Yến Thành không xa, nằm ở một ngôi làng nghèo vùng núi lân cận.

Thời gian di chuyển khoảng ba tiếng.

Ninh Thời Tuyết vừa lên xe chưa được bao lâu đã ngủ, trong khi Tạ Diêu Diêu lại ngọ nguậy không yên, hết xoay bên này lại xoay bên kia, không ngừng nhìn quanh. Đạo diễn còn dỗ dành nhóc hát mấy bài nhạc thiếu nhi.

Bị đạo diễn liên tục khen ngợi: "Bảo bối ngoan quá!", "Giỏi lắm!", Tạ Diêu Diêu vui đến quên cả phương hướng.

Đến khi đôi má mềm mại cũng đỏ bừng lên vì mệt, cuối cùng nhóc mới giơ tay nhỏ ra, tuyên bố: "Bảo bối, bảo bối không hát nữa, mệt lắm rồi."

Sau đó, nhóc dụi mắt, cơn buồn ngủ kéo tới, cũng tự động dựa sát vào Ninh Thời Tuyết đang ngủ.

Nhân viên chương trình sợ bọn họ bị lạnh, liền cầm chăn đến. Nhưng vừa bước tới một bước, Ninh Thời Tuyết đột nhiên mở mắt.

Trên xe, máy lạnh mở khá mạnh, khuôn mặt hắn trắng bệch, chỉ có đôi môi là hơi hồng nhạt. Ánh mắt cậu tĩnh lặng như mặt hồ đóng băng giữa mùa đông.

Nhân viên chương trình giật mình, căng thẳng cúi đầu nói: "Tôi mang chăn cho ngài, Ninh lão sư."

Lông mi Ninh Thời Tuyết khẽ run, như thể cảnh vừa rồi chỉ là ảo giác. Cậu cong mắt, đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn."



Lần này, chương trình sắp xếp cho họ ở nhà người dân trong thôn.

Ninh Thời Tuyết và Tạ Diêu Diêu xuống xe, kéo hành lý đến nơi ở. Cùng lúc đó, một nhóm khách mời khác cũng vừa đến.

Là một người đàn ông có dáng người cao lớn, lông mày rậm, sống mũi cao, khuôn mặt góc cạnh rất chính trực. Bên cạnh anh ta là một cậu bé mũm mĩm, lùn lùn nhưng chắc nịch, trông lớn hơn Tạ Diêu Diêu khoảng một, hai tuổi.

“Đường lão sư!” Đạo diễn vẫy tay gọi.

Người này là ảnh đế Đường Hạc An, năm nay hơn ba mươi tuổi, phong thái mạnh mẽ, chuyên đóng các vai hành động, từng diễn không ít cảnh đấu võ.

Trước khi nổi tiếng, anh từng làm thế thân suốt ba năm. Mãi đến khi một đạo diễn có mắt nhìn phát hiện tài năng của anh, kéo anh đi đóng một bộ phim võ hiệp. Nhờ khả năng thoại xuất sắc, kỹ năng diễn tốt, cộng thêm những cảnh đánh nhau mãn nhãn, bộ phim lập tức trở thành bom tấn phòng vé.

Bộ phim ấy cũng giúp Đường Hạc An một bước lên trời, trở thành ảnh đế, mở ra con đường sự nghiệp đầy rực rỡ.

Ninh Thời Tuyết bước lên, khẽ gật đầu chào: “Chào Đường lão sư.”

Đường Hạc An không lạnh nhạt với cậu, nhưng cũng chẳng tỏ ra quá thân thiện, chỉ hơi gật đầu, sau đó gọi con trai mình: “Hạo Hạo, qua chào em trai nhỏ đi.”

Ninh Thời Tuyết cũng không thấy bất ngờ.

Trước đây, Đường Hạc An từng đóng một vai đặc biệt trong bộ phim <<Trảm Trường Kình>>, vào vai sư thúc của Tạ Hàn Chu và nguyên chủ.

Khi ấy, nguyên chủ và Đường Hạc An có một cảnh diễn chung, nhưng nguyên chủ nhất quyết không chịu treo dây cáp, khiến Đường Hạc An phải ngâm mình trong nước lạnh suốt ba tiếng đồng hồ. Vì vậy, Đường Hạc An không thích cậu cũng là chuyện dễ hiểu.

Con trai Đường Hạc An tên là Đường Hạo, năm nay năm tuổi. So với Tạ Diêu Diêu mềm mại đáng yêu, Đường Hạo thực sự mũm mĩm và khá bạo dạn. Cậu bé chủ động bước lên, nắm lấy tay nhỏ của Tạ Diêu Diêu mà lắc lắc:

“Chào em, anh là Hạo Hạo.”

Tạ Diêu Diêu còn chưa kịp trả lời, lại có một cặp cha con khác từ xa bước tới, hình như vừa đi tham quan cùng người dân trong thôn xong.

Một bé gái nhanh mắt nhìn thấy bọn họ, lập tức reo lên rồi chạy vọt tới.

Cô bé chìa đôi tay nhỏ ra trước mặt Tạ Diêu Diêu và Đường Hạo:

"Chị là Hạ Miểu, các em có thể gọi chị là chị Miểu Miểu.”

Hạ Miểu có khuôn mặt bầu bĩnh, đáng yêu như viên ngọc tuyết, mặc một chiếc váy công chúa xòe bồng bềnh. Cô bé là đứa trẻ lớn tuổi nhất trong dàn khách mời nhí lần này, cũng năm tuổi, nhưng hơn Đường Hạo một tháng.

Tạ Diêu Diêu cũng hớn hở giới thiệu: “Em là Tạ Diêu Tinh.” Sau đó lại nắm tay hai nhóc kia xoay vòng: “Có thể gọi em là Diêu Diêu.”

“Em trai Diêu Diêu.” Hạ Miểu gọi cậu bé một tiếng, sau đó chớp chớp đôi mắt tròn xoe, quay sang nhìn Ninh Thời Tuyết: “Đây là anh của em sao?”

Tạ Diêu Diêu thở dài, chậm rãi đáp: “Đây là ba kế của em.”

Ninh Thời Tuyết: “……”

Cậu căn bản không có cơ hội chen vào.

Trong nguyên tác, Tạ Diêu Diêu cũng từng nói với mọi người trong chương trình rằng nguyên chủ là ba kế của mình. Khi ấy, nguyên chủ lập tức sa sầm mặt.

Dù gì cậu ta cũng chẳng muốn kết hôn với Tạ Chiếu Châu, vậy mà Tạ Diêu Diêu mở miệng ra là gọi ba kế, chẳng khác nào dâng cơ hội cho người khác cười nhạo.

Nhưng Ninh Thời Tuyết thì chẳng để tâm.

Hạ Miểu chớp mắt nhìn cậu, đột nhiên nói một câu gây chấn động:

“Vậy thì, anh ơi, anh có thể làm ba kế của em không?”

Ninh Thời Tuyết: ???

Ba của Hạ Miểu cuối cùng cũng không chịu nổi, vội bước tới, bắt tay với Ninh Thời Tuyết:

“Chào cậu, tôi là Hạ Lâm.”

Ninh Thời Tuyết có chút bất ngờ.

Không ngờ Hạ Lâm lại chủ động nói chuyện với mình.

Cái tên Hạ Lâm nổi danh trong giới giải trí. Anh ta là một đạo diễn tài năng, năm hai mươi tuổi đã quay bộ phim đầu tay <<Tuyết Lĩnh>>, giành được giải thưởng tại Liên hoan phim quốc tế Tokyo.

Mọi người đều gọi anh là thiên tài đạo diễn.

Hạ Lâm có gương mặt rất điển trai, nghe nói anh ta là con lai, nên cả anh ta và Hạ Miểu đều có làn da trắng sáng nổi bật.

“Chào anh, tôi là Ninh Thời Tuyết.” Ninh Thời Tuyết cũng bắt tay với anh.

Lúc này, Hạ Lâm mới cúi xuống hỏi con gái mình:

“Miểu Miểu, tại sao con lại muốn anh trai này làm ba kế của con?”

Hạ Miểu bối rối, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ vẻ trăn trở. Cô bé lưu luyến nắm tay Ninh Thời Tuyết, chớp chớp mắt nói:

“Bởi vì anh trai rất đẹp.”

Nhưng mà… cô bé lại không thể bỏ rơi ba ruột của mình.

Thế nên, chỉ có thể ủy khuất Ninh Thời Tuyết làm ba kế mà thôi.

“……Cái này chắc là không được đâu.” Hạ Lâm kiên quyết từ chối.

Hạ Miểu đành phải ngẩng đầu hỏi lại:

“Ba ba, vậy ba có thể đổi khuôn mặt không?”

Hạ Lâm cay đắng rơi nước mắt.

Đúng là con gái bé nhỏ của anh mà—lời vừa nói ra đã bay thẳng vào tim.

———

【Cười muốn xỉu, Miểu Miểu chính là đại diện của tôi luôn rồi!】

【Ai mà không mê cái đẹp chứ, muốn vợ xinh đẹp thì có gì sai! *Chấn thanh.jpg*】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play