【 A a a bảo bối, lại đây dì thơm một cái nào!!! 】

Tạ Diêu Diêu chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc rồi nhanh chóng ôm lấy chiếc máy bay nhỏ, tiếp tục chạy đi chơi. Quản gia già vội vã đuổi theo.

【 Sao chỉ thấy mỗi đứa bé thế này? Ninh Thời Tuyết đâu rồi? 】 

【 Tôi đã nạp hẳn 30 vé VIP, thế mà cậu ta còn không ló mặt, định chơi trò thần bí à? 】

“Ninh tiên sinh vẫn còn ngủ.” Khi có người trong tổ đạo diễn hỏi, người hầu vội vàng trả lời.

【 Mấy giờ rồi mà còn ngủ??? 】 

【 Bên Thanh Thanh đã bắt đầu dạy cháu đọc tiếng Anh rồi đấy, quả nhiên là ba dượng, ngay cả cậu ruột còn không bằng! 】

Quý Thanh năm nay mới 22 tuổi, vẫn chưa kết hôn. Lần này anh ta dẫn theo trẻ con là cháu ruột của mình—con của chị gái anh ta.

Còn Ninh Thời Tuyết thì đúng là vẫn đang ngủ thật.

Dù sao cậu cũng chẳng quan tâm trên mạng mắng mình ra sao. Cậu tham gia chương trình này không phải để nổi tiếng.

Vả lại, điểm nhấn của show này là sự chân thực. Tổ chương trình đã nói trước là sẽ không can thiệp quá nhiều, ngoại trừ một số nhiệm vụ bắt buộc, còn lại khách mời muốn làm gì thì làm.

Đạo diễn sốt ruột đến mức chỉ có thể đi theo quay cảnh Tạ Diêu Diêu chơi đùa hơn một tiếng đồng hồ. Thế nhưng Ninh Thời Tuyết vẫn chưa thức dậy. Cuối cùng, ông ta không nhịn được nữa, đành sai một nhân viên lên gõ cửa.

“Ninh lão sư?” Nhân viên công tác thấp thỏm gọi.

Ai cũng biết Ninh Thời Tuyết là thiếu gia nhà họ Ninh—một gia tộc lớn trong ngành dược. Cậu kiêu ngạo và cứng đầu. Trước đây, khi tham gia show cùng Tạ Hàn Chu, chỉ vì xe của tổ chương trình hơi xóc nảy một chút mà sắc mặt cậu đã lập tức trầm xuống, ngay cả khi lên hình cũng chẳng buồn tươi cười.

Biệt thự có cách âm rất tốt, nhưng ngay khoảnh khắc có người bước lên lầu, Ninh Thời Tuyết đã lập tức mở mắt.

Đôi mắt cậu sâu thẳm và lạnh lẽo, chẳng hề có chút dấu vết buồn ngủ. Chỉ đến khi nhận ra mình đang ở phòng ngủ nhà họ Tạ, cậu mới vươn tay dụi mắt, dụi đến mức đuôi mắt đỏ bừng, đáy mắt đọng lại hơi nước mờ mịt.

Nhân viên công tác đứng ngoài cửa chờ vài phút, còn đang phân vân không biết có nên tiếp tục gõ cửa hay không thì cửa phòng ngủ rốt cuộc cũng mở ra.

Barrage* trên màn hình lặng đi vài giây, rồi ngay lập tức bùng nổ.

(*Barrage: Tức là dòng bình luận chạy trên màn hình trong các buổi livestream hay video)

【 ??? Mỹ nữ này là ai vậy? 】

【 Chuyện gì đang xảy ra thế này? Đây không phải phòng livestream của Ninh Thời Tuyết sao??? Tổ chương trình còn mời thêm khách mời khác à? 】

【 Chính là cái tên "diễn lố" kia mà, tôi cố ý thoát ra vào lại, suýt nữa bị sốc chết. Cún con ôm chân khóc.jpg 】

【 Đừng có chửi bậy! Cái gì mà Ninh Thời Tuyết, cái gì mà "diễn lố", rõ ràng đây là lão bà tôi chưa từng gặp mặt mà. Sắc lang.jpg 】

Ninh Thời Tuyết mặc một chiếc áo phông trắng, bên dưới là quần jean đen cạp cao với những đường cắt rỗng tinh tế. Chiếc áo ôm sát càng làm nổi bật làn da trắng mịn, hai bên eo để lộ một khoảng trống nhỏ, khiến vòng eo mềm mại càng thêm bắt mắt.

Sắc mặt cậu vẫn tái nhợt, trông có chút ốm yếu. Đôi mắt hơi ửng đỏ, nhưng hốc mắt sâu lại khiến vẻ đẹp của cậu thêm phần sắc sảo. Vì mới ngủ dậy, trong mắt cậu đọng lại một chút ánh nước, xinh đẹp đến mức làm giảm đi cảm giác xa cách thường ngày.

Từ khi debut, nguyên chủ luôn trang điểm đậm với phong cách quyến rũ. Đây là lần đầu tiên cậu xuất hiện trước công chúng với gương mặt mộc.

“Nhiệm vụ chương trình là gì sao?” Ninh Thời Tuyết thắc mắc.

Đạo diễn hơi khó xử, đành nhỏ giọng nói: “Dù không có nhiệm vụ, Ninh lão sư cũng không thể cứ ru rú trong phòng ngủ mãi được. Ngài ra chơi với bé một lát đi, còn có một buổi phỏng vấn nhỏ nữa. Chưa kể lát nữa còn phải thu dọn hành lý nữa.”

Theo thông lệ, trong tập đầu tiên của chương trình, khách mời sẽ quay hình tại nhà đến quá nửa ngày. Đến chiều tối, tổ chương trình sẽ cử xe đến đón họ, đưa đến địa điểm ghi hình chính thức.

Ninh Thời Tuyết không nghĩ rằng Tạ Diêu Diêu muốn chơi với mình.

Nhưng cậu đã ngủ đủ rồi. Nếu tổ chương trình muốn phỏng vấn, cậu sẽ đi tìm Tạ Diêu Diêu.

Tạ Diêu Diêu vẫn còn trong phòng trẻ con, ngồi chồm hổm trên thảm, mông nhỏ cong lên, trong tay cầm hai con quái thú đồ chơi đánh nhau, miệng chu lại, không ngừng phát ra tiếng "lộc cộc".

Ninh Thời Tuyết cúi xuống gọi bé: “Tạ Diêu Diêu, lại đây làm nhiệm vụ. Nhóc không phải muốn đi chơi sao? Chú đạo diễn  chỉ hỏi mấy câu thôi, trả lời xong là có thể đi.”

Tạ Diêu Diêu vốn dĩ rất háo hức tham gia chương trình, thậm chí còn mong chờ hơn cả nguyên chủ. Trước khi ghi hình, bé đã chạy theo quản gia suốt ngày, hỏi khi nào mới được tham gia.

“Con không đi.” Nhưng bây giờ bé lại bĩu môi từ chối, tiếp tục cúi đầu chơi đồ chơi.

“Nếu không làm thì không được ra ngoài chơi.” Ninh Thời Tuyết ngồi xuống bên cạnh tấm thảm lông, kiên nhẫn nói lý với bé, "Nhóc không phải muốn đi tàu lửa sao?”

Khuôn mặt tròn trĩnh của Tạ Diêu Diêu lộ vẻ rối rắm.

Bé nghĩ rằng tham gia chương trình nghĩa là muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy, buổi tối không cần về nhà, có thể thức khuya, còn có tiểu quái thú để đánh nhau, lại có nhiều bạn nhỏ chơi cùng.

Còn nhiệm vụ?

Bé vẫn là một bé con, tại sao lại phải làm nhiệm vụ chứ?

“Ngươi làm thay ta đi.” Tạ Diêu Diêu chống nạnh, dùng ngón tay mũm mĩm chỉ vào Ninh Thời Tuyết, hung dữ ra lệnh.

Ninh Thời Tuyết lắc đầu: “Ta cũng không đi.”

Cậu cầm lấy con quái thú nhỏ của Tạ Diêu Diêu, phát hiện chỉ cần ấn một cái trên đầu, nó sẽ phát sáng, cái đuôi còn đong đưa qua lại.

Không nhịn được liền ấn thử, bật tắt liên tục.

Thế giới của cậu và Tạ Diêu Diêu khác nhau một trời một vực. Cậu sinh ra trong khu dân nghèo, cha mẹ không rõ tung tích, lớn lên trong cô nhi viện. Chỉ cần không bị chết đói đã là may mắn lắm rồi, căn bản chưa từng chơi qua mấy món đồ chơi thế này.

Tạ Diêu Diêu đợi một lát, thấy Ninh Thời Tuyết thật sự không đi, mặt nhỏ càng thêm rối rắm.

Bé muốn kéo cậu đi theo, nhưng lại không muốn buông con quái thú trong tay. Kết quả, không cẩn thận giẫm lên tất của chính mình, ngã phịch xuống đất.

Nhân viên công tác ở bên cạnh kiên nhẫn khuyên nhủ: “Bảo bối, muốn đi thì phải đi cùng ba ba nha.”

"Chú ta không phải ba ba con!” Tạ Diêu Diêu bỗng nhiên mếu máo, hốc mắt đỏ lên, cầm tiểu quái thú ném thẳng vào người Ninh Thời Tuyết, hét lên: “Không đúng, không đúng! Không phải!”

Ninh Thời Tuyết không né, con quái thú đập vào vai cậu.

Bình luận trực tiếp bùng nổ:

【Tôi biết ngay mà! Ninh Thời Tuyết với Tạ Diêu Diêu căn bản không thân thiết, cậu ta còn chẳng quan tâm đứa nhỏ.】

【Ninh Thời Tuyết có khi nào lén ngược đãi bé con không?】

【Đạo diễn đâu rồi? Sao còn chưa phỏng vấn???】

Cái gọi là phỏng vấn phân đoạn thực chất là đạo diễn và tổ chương trình chọn ra ba câu hỏi phổ biến để hỏi khách mời trực tiếp tại trường quay.

Nếu ngay từ đầu khách mời thể hiện không tốt, câu hỏi tất nhiên sẽ trở nên hóc búa hơn. Tuy nhiên, nội dung vẫn sẽ được chỉnh sửa đôi chút—mục đích của họ là tạo ra chương trình hấp dẫn, chứ không phải khiến khách mời ghét cay ghét đắng.

“Ninh lão sư,” đạo diễn thấy Tạ Diêu Diêu không chịu hợp tác, đành gọi Ninh Thời Tuyết đến trước để bắt đầu phỏng vấn: “Ở chung với trẻ con có khó khăn gì không?”

Ninh Thời Tuyết ngơ ngác, vẻ mặt đầy bối rối: “Không có đâu, quan hệ của chúng tôi rất tốt mà.”

Đạo diễn: “……”

Cậu nói quan hệ tốt mà nhìn phía sau cậu kìa?

Trên màn hình livestream, ngay phía sau Ninh Thời Tuyết là Tạ Diêu Diêu đang giận dỗi quậy phá không ngừng.

【 Lại còn cố chấp nữa chứ. 】

【 Cười xỉu, nếu da mặt cậu ta không dày, làm sao có thể cứ bám lấy Tạ Hàn Chu mãi? Trong show lần trước ánh mắt ghét bỏ của Tạ Hàn Chu gần như sắp tràn ra ngoài rồi, vậy mà cậu ta vẫn còn ôm chặt lấy tay người ta. 】

Bình luận còn chưa kịp châm chọc xong thì Ninh Thời Tuyết đã ngượng ngùng ngẩng đầu lên, sau đó mở miệng: “Tôi không phải đến để chia rẽ gia đình này, tôi là đến để gia nhập.”

【 ??????? 】

【 Cảm giác như bị ‘trà’ tạt vào mặt, cảm ơn. 】

【 Ôi ôi, bà xã trà xanh yếu đuối của tôi. 】

【 Mấy đứa mê nhan sắc chứ gì, ngoài gương mặt ra thì cậu ta còn gì nữa? Đến dỗ trẻ con cũng không làm nổi. 】

Tạ Diêu Diêu càng quậy càng lớn, khuôn mặt trắng nõn bắt đầu ửng đỏ, hốc mắt cũng đỏ hoe, đôi mắt lấp lánh hơi nước. Bé ôm mông nhỏ, thuần thục chuẩn bị nằm lăn ra đất.

Lúc đầu còn thấy đáng yêu, nhưng trẻ con mà khóc lóc lâu quá thì đúng là một màn ‘tra tấn’ lỗ tai.

Bình luận cũng bắt đầu có người tỏ ra không hài lòng.

【 Sao cứ khóc mãi vậy, định khóc đến tối luôn à? 】

【 Đúng kiểu ‘gấu con’ đây mà. 】

【 Khách mời khác đã dỗ xong hết rồi, rốt cuộc Ninh Thời Tuyết đến bao giờ mới xử lý xong đây? Dù còn mấy tiếng nữa nhưng tôi thấy mệt giùm luôn á, có khi tối nay cả đám lại phải chờ cậu ta mất. 】

"Nhươi không giúp ta, ta sẽ méc ba ba lớn!” Tạ Diêu Diêu vừa nức nở vừa dùng giọng trẻ con uy hiếp Ninh Thời Tuyết. “Đây là kẻ xâm nhập, ba ba lớn sẽ đuổi nhươi đi!”

Ninh Thời Tuyết không nói gì. Toàn thân cậu tái nhợt quá mức, mái tóc đen rối bù như bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Cậu khẽ nâng tay che ngực, chân mày cũng nhíu chặt lại.

Sau đó, cậu đan hai tay vào nhau, đặt trước người.

Ninh Thời Tuyết: *Bình thản.jpg*

【??? Cậu ta đang làm gì vậy? 】

【 WTF, trước đây cậu ta từng bị bệnh tim mà? Đừng nói là tức quá phát bệnh đấy nhé? 】

Bình luận đồng loạt hoảng sợ.

Mãi đến khi Ninh Thời Tuyết nhân lúc Tạ Diêu Diêu không chú ý, lén dịch người, tự mình nằm xuống chỗ mềm nhất trên thảm lông cừu.

Tổ đạo diễn cũng chẳng hiểu gì, nhưng thấy Ninh Thời Tuyết không giống như đang phát bệnh nghiêm trọng, nên liền vẫy tay ra hiệu cho quay phim zoom cận cảnh hơn một chút.

Vừa vặn bắt được khoảnh khắc một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống từ khóe mắt cậu, chảy dọc theo làn da trắng nhợt. Đôi mắt vốn trong trẻo, bỗng chốc đỏ hoe.

【 Lần đầu tiên thấy một kẻ làm màu mà lại xinh đẹp đến thế. 】

【 Tạ Hàn Chu có phải là trâu bò quá không??? Đến mức này mà vẫn chịu được à? 】

【 Không cần vợ thì tặng tôi đi, tôi xin sẵn sàng nhận. 】

【 ??? Không ai để ý đến chồng của Ninh Thời Tuyết à? Dù sao ông ấy cũng là phó tổng Tạ thị đấy, đợi lát nữa quăng hết mấy người các cậu xuống biển luôn thì vợ lại về tay tôi. 】

Tạ Diêu Diêu ngơ ngác nhìn Ninh Thời Tuyết.

Nước mắt cậu ngày càng nhiều, cậu trở mình, cuộn tròn lại tiếp tục khóc, mấy sợi tóc hơi dài rối tung dính trên má, cả người yếu ớt đến mức đáng thương.

Như một bức tượng tinh xảo vô tình bị đập vỡ.

Tạ Diêu Diêu cũng bị nghẹn nước mắt. Bé hoàn toàn không thể ngờ rằng, người trước giờ luôn mắng mình, cười lạnh với mình, gọi mình là nhóc mập mạp hư hỏng, thế mà lại khóc.

Mà rõ ràng bé chỉ mềm mềm thôi, chứ đâu có béo!

“Sao ngươi lại khóc?” Tạ Diêu Diêu tay chân lóng ngóng bò đến bên cạnh Ninh Thời Tuyết, giọng nói non nớt cũng vô thức dịu đi.

Ninh Thời Tuyết mặc kệ nước mắt cứ rơi, lẩm bẩm: “Ta đáng thương quá mà…”

Tạ Diêu Diêu tròn mắt mơ màng.

"Nhóc biết không, ta đã rời xa mẹ từ nhỏ.” Ninh Thời Tuyết bắt chước giọng điệu của cậu, "Nhóc còn muốn kêu ba ba lớn đuổi ta đi, vậy chẳng phải ta sẽ không có nhà nữa sao?” Nói rồi, cậu lại ôm mặt tiếp tục khóc nức nở.

Tạ Diêu Diêu luống cuống lay người cậu, nắm lấy ngón tay, nhưng lại bị Ninh Thời Tuyết né tránh như một đứa trẻ đang giận dỗi.

"Nhóc còn đánh ta,” Ninh Thời Tuyết nhặt con thú nhồi bông, ném lên chân mập của bé, “Oaa, đau quá!”

Tạ Diêu Diêu nhăn nhó, khuôn mặt trắng trẻo lộ rõ vẻ rối rắm. Trẻ con vốn rất dễ đồng cảm, hơn nữa lại có nhiều người đang nhìn chằm chằm, dù còn nhỏ cũng biết chuyện này có vẻ hơi quá đáng.

“Vậy… vậy con không cho ba ba lớn đuổi chú đi nữa.” Cậu đành ngồi xổm bên cạnh Ninh Thời Tuyết, chỉ vào chiếc vali nhỏ, “Chúng ta đi thu dọn đồ, mang chú ra ngoài chơi.”

Chiếc vali nhỏ của bé đã được quản gia tìm thấy, đặt sẵn ở cửa.

“Thật không?” Ninh Thời Tuyết tỏ ra nghi ngờ.

Tạ Diêu Diêu dũng cảm vỗ vỗ ngực, “Ba ba lớn có tiền, thu mua công ty, nuôi nổi hai bảo bối.” Nói xong, bé lại cảm thấy chưa đủ, đếm ngón tay mà vẽ ra một viễn cảnh hoành tráng, “Dù là mười bảo bối cũng nuôi được!”

Ninh Thời Tuyết: “……” Nhóc con này cũng chơi được ghê.

Tạ Diêu Diêu lo lắng nhắc lại: "Chú đừng lề mề nữa, lại khóc bây giờ.”

【 Giỏi lắm, đúng là một bước lên trời. 】

【 Rốt cuộc ai bảo Ninh Thời Tuyết không biết diễn xuất hả?! Rõ ràng nhập vai cực kỳ tốt! 】

【 Tôi cười đến sắp tắt thở, nên vừa nãy cố tình không né để bị ném trúng là đang ăn vạ à? 】

【 Bé con: Đừng cướp suất diễn của ta! 】

Nhân viên hậu trường cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu còn khóc đến tối thì đúng là phiền thật. Đạo diễn nhân cơ hội trêu Tạ Diêu Diêu: “Chúng ta mấy chú bác ở đây cũng có thể gia nhập không?”

“Được chứ!” Tạ Diêu Diêu hoàn toàn quên mất chuyện vừa nãy mình còn định khóc, lập tức đồng ý ngay tắp lự.

Bây giờ bé không còn là Tạ Diêu Diêu như trước nữa. Bé là Tạ Diêu Diêu phiên bản bá đạo!

Bình luận bắt đầu tràn ngập nước mắt ghen tị.

【 Ủa Diêu tổng, còn tuyển bảo bảo không? Hơn hai mươi tuổi, biết ăn biết ngủ, không quấy khóc nè. 】

Cuối cùng, Tạ Diêu Diêu cũng ngoan ngoãn để đạo diễn chụp hình. Khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng, tay còn nắm chặt con thú nhồi bông, hít hít mũi ngồi xổm trên mặt đất, cùng Ninh Thời Tuyết thu dọn hành lý.

Đạo diễn đứng bên cạnh, cố ý nói giọng điệu trẻ con: “Bảo bối, con tên là gì nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play