Phần phát sóng trực tiếp trước đó được chia ra cho từng khách mời, mỗi người đều có phòng livestream riêng. Ở bên phía Ninh Thời Tuyết, bình luận vẫn còn khá hòa nhã.

Nhưng khi tất cả khách mời gặp nhau, tổ chương trình đã mở một phòng livestream chung. Các fan từ khắp nơi đổ vào, khiến phần bình luận bùng nổ dữ dội.

【 Bây giờ Ninh Thời Tuyết đã được tẩy trắng rồi sao? Cậu ta từng khiến Đường ca phát sốt, nửa đêm còn phải truyền nước biển trên phim trường, mọi người quên hết rồi à? Không chuyên nghiệp, cũng chẳng tôn trọng tiền bối, loại người như vậy mà cũng được tham gia show này sao?! Tôi kiên quyết phản đối!!! 】

【 Chương trình này đúng là bất chấp tất cả chỉ để câu nhiệt, không sợ cậu ta làm hư trẻ con à??? 】

【 Thật thương cho ảnh đế Đường, giờ còn phải đối phó với hắn nữa. 】

【 Đạo diễn Hạ nể mặt cậu ta quá rồi đấy, đúng là người có danh tiếng, vậy mà còn chịu bắt tay với cậu ta. 】

【 Thanh Thanh đâu? Sao không thấy Quý Thanh? 】

Đường Hạc An cũng lên tiếng, hỏi Hạ Lâm: "Quý Thanh đâu? Mọi người đều đã đến đủ, giờ chúng ta có đi đến nhà trưởng thôn không?"

Trời đã tối hẳn, tối nay không có nhiệm vụ gì, họ chỉ cần đến nhà trưởng thôn ăn cơm rồi quay về nghỉ ngơi.

"Quý lão sư đã đi trước rồi." Đạo diễn nhanh chóng trả lời. "Mọi người có thể xuất phát ngay bây giờ."

Ninh Thời Tuyết và Đường Hạc An mỗi người dẫn theo nhóc con, mang hành lý đi về phòng.

Dù đây mới là tập đầu tiên, tổ chương trình cũng không làm khó khách mời. Lần này không có cảnh tranh giành phòng, mỗi gia đình đều được phân phòng sẵn. Các căn nhà đều xây bằng gạch đỏ, điều kiện không khác nhau là mấy.

Ninh Thời Tuyết đẩy cửa bước vào, bên trong có một chiếc giường đất và một bộ bàn ghế gỗ tám người. Trên bàn có chậu rửa mặt mới do chương trình chuẩn bị, cùng với khăn lông, xà phòng và một số vật dụng thiết yếu khác.

Trên tường dán đầy những trang báo cũ, chiếc chăn trên giường có vài miếng vá, nhưng nhìn chung vẫn rất sạch sẽ.

"Đi nào, đi ăn cơm thôi."

Ninh Thời Tuyết chờ Tạ Diêu Diêu tìm được yếm ăn rồi liền đưa tay ra với bé.

Tạ Diêu Diêu không muốn nắm tay cậu, gương mặt bầu bĩnh trắng nõn phồng lên, hừ một tiếng: "Con tự đi được!"

"Nhóc không biết đường, lỡ đi lạc thì sao?" Ninh Thời Tuyết bắt chước nhóc, chống tay lên eo, ra vẻ rất có lý.

Cậu hơi ngứa tay, cuối cùng không nhịn được mà chọc vào má Tạ Diêu Diêu. Quả nhiên, xúc cảm mềm mại y hệt như trong tưởng tượng, có thể chọc ra một cái hõm nhỏ.

Dù nhân viên chương trình và quay phim đều sẽ đi theo, nhưng đây vẫn là một nơi xa lạ. Ninh Thời Tuyết có chút lo nhóc con này sẽ chạy lung tung rồi bị lạc.

Tạ Diêu Diêu bĩu môi: "Không được chọc con!"

Nhóc bắt đầu lo lắng. Nhóc không muốn nắm tay Ninh Thời Tuyết, nhưng cậu lại là do nhóc dẫn theo. Nếu cậu mà đi lạc, chắc chắn ba ba lớn sẽ xử nhóc ngay.

Cái mông nhỏ mềm mại của nhóc đó!

"Vậy chú phải ngoan ngoãn đi theo con." Nhóc đành ghét bỏ mà nắm mấy đầu ngón tay của Ninh Thời Tuyết. "Không thì con mặc kệ chú luôn đấy!"

Ninh Thời Tuyết: "……"

Đừng có cướp thoại của ta chứ.
 
Khi họ đến nhà trưởng thôn, Quý Thanh và cháu trai đang ở trong sân, mỗi người cầm một cái chậu nhỏ để nhặt rau.

Cháu trai của Quý Thanh mới ba tuổi rưỡi, tên là Quý Tiêu.

Hạ Lâm và Hạ Miểu đến sớm nhất, đã gặp mặt nhau trước đó. Hạ Miểu nắm tay Hạo Hạo bên trái, giữ tay Tạ Diêu Diêu bên phải, giọng non nớt giới thiệu với mọi người:

"Đây là Tiểu Bánh Trôi."

Quý Tiêu có chút ngại ngùng, níu lấy vạt áo Quý Thanh, trốn sau lưng cậu ta, không dám nói gì.

Quý Thanh kéo nhóc ra phía trước, cúi đầu dịu dàng hỏi: "Tiêu Tiêu, câụ ở nhà đã dạy con thế nào? Gặp bạn mới thì phải làm gì nào?"

Lúc này, Quý Tiêu mới lí nhí mở miệng: "Chào… chào các bạn."

【 Vậy nên Quý Thanh là người đến sớm nên mang cháu trai lại đây để giúp một tay à? 】

【 Chết tiệt, sao lúc nãy mình lại bị Ninh Thời Tuyết và nhóc béo kia chọc cười được chứ… Không chịu nổi, giờ lại thấy thương Quý Thanh. Ở đoàn phim đã bị Ninh Thời Tuyết hành lên bờ xuống ruộng, giờ quay show thực tế mà cũng không thoát được. 】

【 Tiểu Bánh Trôi thực sự ngoan, nãy giờ tôi theo dõi livestream bên phòng của Quý Thanh, nhóc con tự mình rửa cả một chậu rau luôn. 】

Làn đạn (bình luận trên livestream) nhanh chóng tràn ngập sự thương cảm.

Không chỉ fan của Quý Thanh, rất nhiều người đều biết cậu ta có một người cháu. Chị gái cậu ta mất sớm, ba mẹ cũng không còn, từ khi còn học cấp ba, cậu ta đã một mình nuôi nấng Quý Tiêu, hai cậu cháu nương tựa lẫn nhau mà sống.

Quý Tiêu cũng trầm lặng và hiểu chuyện hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi.

"Tiểu Ninh."

Quý Thanh lau khô tay, đứng lên cười chào hỏi Ninh Thời Tuyết.

Cậu ta có vẻ ngoài thanh tú, ngũ quan không quá sắc sảo, nhưng tổng thể lại toát lên một khí chất khó tả, khiến người khác muốn đến gần.

Ninh Thời Tuyết cũng bắt tay cậu ta.

So với vẻ dịu dàng của Quý Thanh, đường nét khuôn mặt của Ninh Thời Tuyết trong màn đêm lại càng sắc nét lạnh lùng, giống như một bông hồng rực rỡ kiêu sa. Một người trắng nhợt mang vẻ yếu đuối bệnh tật, một người xinh đẹp nhưng mang khí chất sắc bén khó gần. Hai người đứng cạnh nhau, tạo thành một sự đối lập kỳ lạ.

Chỉ cần có mặt cậu, dường như ánh đèn và ánh nhìn của mọi người theo bản năng đều dồn về phía cậu.

Quý Thanh khẽ co ngón tay lại một cách mất tự nhiên.

【 Quý Thanh thật sự tốt tính, nếu là tôi thì hận chết Ninh Thời Tuyết rồi, chẳng thèm nói chuyện với hắn dù chỉ một câu. 】

【 Nhưng biết làm sao được, đây là chương trình thực tế. Ngoại trừ loại điên như Ninh Thời Tuyết, ai lại đi làm mặt lạnh với người khác ngay trên sóng truyền hình chứ? 】

【 Không sao cả, dù sao giờ cậu cũng phải kết hôn với một lão già rồi, chẳng phải là báo ứng à? Nghĩ thôi đã thấy hả hê. 】

Tạ Hàn Chu và Quý Thanh chưa từng thừa nhận đang yêu nhau. Vốn dĩ chỉ là mối quan hệ bao nuôi, mà Tạ Hàn Chu cũng chẳng phải chỉ bao nuôi một mình Quý Thanh.

Nhưng trước đây, họ từng bị paparazzi chụp được cảnh cùng nhau ra vào khách sạn.

Tạ Hàn Chu cũng chẳng buồn giải thích.

Nói trắng ra, gã căn bản không quan tâm đến danh tiếng của Quý Thanh. Được gã ngủ cùng, chẳng lẽ còn phải cảm động đến rơi nước mắt? Tiền và tài nguyên gã đều cho đủ cả, gã không hề thấy mình có lỗi với Quý Thanh.

Nhưng fan thì không nghĩ vậy.

Ninh Thời Tuyết debut ba năm, cũng bị chửi suốt ba năm là kẻ lẳng lơ đê tiện, tiểu tam nam.

Thôn trưởng đã chuẩn bị sẵn cơm tối cho bọn họ. Thấy mọi người đến đông đủ, ông nhiệt tình mời vào, “Các thầy, chờ một chút nhé, đồ ăn sẽ được dọn lên ngay.”

Các khách mời đều đồng loạt cảm ơn rồi lần lượt tìm chỗ ngồi.

Người trong thôn nghe nói có đoàn chương trình đến quay show thực tế, tối nay ăn cơm ở nhà thôn trưởng nên rất nhiều đứa trẻ cũng kéo nhau đến chơi.

Đạo diễn không ngăn cản, dù sao đây cũng là chương trình về trẻ con.

Hơn nữa, lát nữa khi ghi hình, họ sẽ sắp xếp vài đứa trẻ cùng chơi với con của các khách mời, xem như làm quen trước.

Đường Hạc An đang trò chuyện với Hạ Lâm về phim ảnh, Hạ Lâm gọi cả Quý Thanh vào. Có vẻ ba người họ từng hợp tác với nhau.

Còn Ninh Thời Tuyết – người bị cả thế giới ghét bỏ, chỉ có thể cúi đầu nghịch điện thoại.

Tạ Diêu Diêu ban đầu còn hơi dè dặt, nhưng Đường Hạo Hạo và Hạ Miểu đều rất hoạt bát, chẳng mấy chốc cả đám đã chơi đùa vui vẻ. Mỗi đứa đều cầm một tấm thẻ Ultraman trên tay.

Đường Hạo Hạo siết chặt nắm đấm, phấn khích giơ lên, hô to: “Anh là Tiga!”

“Em là Zero!” Tạ Diêu Diêu cũng hào hứng hưởng ứng.

Hạ Miểu Miểu không chịu thua, “Vậy chị chính là mẹ Ultra !”

Ninh Thời Tuyết: “……”

Cứu mạng, mấy đứa định biến hình hết luôn sao?

Hạ Miểu hình như rất thích Ninh Thời Tuyết. Cô bé xoay đầu, đặt đôi bàn tay nhỏ bé lên đầu gối cậu, tò mò hỏi: “Anh ơi, tại sao anh không chơi cùng ba ba bọn họ?”

Lời vừa dứt, Ninh Thời Tuyết chưa kịp xấu hổ thì Hạ Lâm và mấy người kia đã thấy ngượng giùm rồi.

Còn Ninh Thời Tuyết thì ước gì Hạ Miểu nói thêm vài câu nữa.

Đúng, cứ như vậy đi! Cứ ghét cậu hết đi! Để đạo diễn đuổi cậu đi, vậy là cậu không cần bồi thường hợp đồng nữa!

【 Ngay cả trẻ con cũng biết cậu ta bị ghét. 】

【 Trẻ con nói vô tư mà, đừng nghĩ nhiều. 】

【 Fan có ân oán gì thì đừng cãi nhau trên làn đạn nữa được không? Tôi vào đây để xem tụi nhỏ. Với lại Miểu Miểu và mấy đứa khác chẳng phải đều rất thích Ninh Thời Tuyết sao? 】

Đường Hạo Hạo nhanh nhảu kéo Ninh Thời Tuyết, “Anh ơi, anh chơi cùng tụi em đi!”

Ninh Thời Tuyết vốn định giả chết, nhưng lại không nỡ từ chối tấm chân tình của lũ nhóc, đành phải ngồi xuống cùng bọn trẻ.

Tạ Diêu Diêu chia cho cậu một xấp thẻ Ultraman.

“……” Ninh Thời Tuyết khiêm tốn hỏi, “Chơi thế nào đây?”

Ba đứa nhóc đều trợn tròn mắt suy nghĩ. Có vẻ như bọn nó đã đủ bộ Ultraman rồi, không cần thêm nhân vật nào nữa…

“Vậy chú làm tiểu quái thú đi.” Tạ Diêu Diêu ra vẻ miễn cưỡng đề nghị, nhưng đôi tay nhỏ siết chặt và đôi mắt lấp lánh đã bán đứng bé. "Bọn con sẽ đánh chú!”

Ninh Thời Tuyết: “……”

Cảm ơn, nhưng đừng có hứng chí quá như vậy.

Cậu từ chối làm tiểu quái thú, rồi nghiêng người trên sofa, tiếp tục chơi game xếp hình Tetris.

Người quay phim tiến lại gần hỏi: “Ninh lão sư, tôi có thể quay màn hình của ngài không?”

“Được.” Ninh Thời Tuyết không có ý kiến.

Cậu đang ở bảng xếp hạng thời gian thực, hiện tại giữ vị trí số một. Những khối vuông rơi xuống ngày càng nhanh, còn đầu ngón tay tái nhợt của cậu thì không ngừng thao tác, khiến người nhìn hoa cả mắt.

Làn đạn nổ tung.

【 Đù, cậu ta chơi cái này đỉnh dữ vậy sao? Không tin nổi là cậu ta có kiểu đầu óc này. 】

【 Tôi cảm giác Ninh Thời Tuyết thực sự thay đổi. 】

【 Cười xỉu, con chó nhà tôi vừa tát tôi một cái, kiểu "Ngay cả Ninh Thời Tuyết còn thay đổi được, mày dựa vào cái gì mà không nói tiếng người?!" 】

Đến khi bữa tối được dọn lên, Tạ Diêu Diêu cùng mấy đứa trẻ trong thôn chơi đùa đến phát cuồng, chạy nhảy khắp nơi, cười đùa inh ỏi. Chỉ có Tiểu Bánh Trôi là ngoan ngoãn ngồi trong lòng Quý Thanh, cầm muỗng ăn cơm.

Bé không hề kén ăn, Quý Thanh đút cái gì thì ăn cái đó, từng muỗng từng muỗng nhét vào miệng, hai má trắng nõn phồng lên, trông y như một viên bánh trôi nhỏ.

【 Oaaa, muốn ôm bé con quá. Đáng yêu gì đâu, sao lại ngoan thế này chứ! 】

【 Không ai quản mấy đứa trẻ quậy kia à? 】

【 Trước giờ tôi chỉ là fan qua đường của Quý Thanh, giờ muốn chuyển sang làm fan chính thức. Bé con này được nuôi dạy tốt quá! 】

Đường Hạc An từ nãy giờ đã gọi Đường Hạo Hạo vào ăn cơm, nhưng nhóc con không thèm để ý.

“Đường Hạo!”

Đường Hạc An nhíu mày, sắc mặt ngày càng tối sầm. Anh có bắp tay rắn chắc, từng đóng nhiều phim hành động, cả người tỏa ra khí thế áp đảo. Nhưng Đường Hạo Hạo hoàn toàn không sợ anh.

Việc Đường Hạo Hạo tham gia chương trình này thực chất là để bé có cơ hội chơi với bạn cùng tuổi, biết đâu có thể ngoan hơn một chút.

Nhưng ai ngờ chẳng những không nghe lời, mà còn kéo theo cả đám nhóc khác chạy lung tung. Đường Hạc An tức đến mức choáng váng.

“Thằng nhóc thối, đứng lại cho ba!”

Đường Hạc An không nhịn nổi nữa, đứng phắt dậy đuổi theo. “Đừng để ba bắt được con!”

Đường Hạo Hạo hét toáng lên rồi cắm đầu chạy.

Ninh Thời Tuyết cũng nghiêng đầu, hạ mắt nhìn Tạ Diêu Diêu hỏi: "Nhóc thật sự không ăn cơm sao?”

“Con không ăn đâu!” Tạ Diêu Diêu khuôn mặt trắng nõn giờ đã đỏ bừng, lắc đầu quầy quậy với Ninh Thời Tuyết, như thể cậu đang bị ép ăn thuốc độc chứ không phải cơm.

Ninh Thời Tuyết thấy vậy cũng mặc kệ nhóc.

Cậu gắp cho mình một miếng cải bẹ xanh cuộn thịt kho. Miếng thịt hầm mềm rục, vừa cho vào miệng đã tan ra, trên bề mặt còn ánh lên màu caramel đẹp mắt. Cậu đặt lên cơm, vừa ăn vừa xuýt xoa, gần như không dừng đũa được.

【 Đạo diễn: Mời cậu quay chương trình, cậu lại chạy đến ăn tiệc????? 】

【 Haha, tôi biết ngay không thể trông mong vào Ninh Thời Tuyết. Chưa thấy ai làm người lớn mà vô tâm thế này, trẻ con không chịu ăn cậu ta cũng mặc kệ, còn ngồi đó tự mình ăn ngon lành? 】

【 Ban đầu còn định để Tiểu Bánh Trôi chơi cùng bọn họ, giờ thấy may là không đi, không thì lại học thói hư. 】

Ninh Thời Tuyết vẫn không thể hiểu nổi.

Trẻ con không muốn ăn cơm, tại sao cứ phải dỗ cho bằng được? Để đói rồi tự khắc nó sẽ ăn thôi chứ?

Cậu lại gắp thêm một cái xíu mại. Lớp vỏ mỏng như giấy, vừa cắn một miếng là nước súp tràn ra đầy miệng.

Cậu đếm ngược trong lòng. Quả nhiên, khoảng mười phút sau, Tạ Diêu Diêu lạch bạch chạy đến.

Dù sao thằng nhóc cũng mới ba tuổi, sức đâu mà chạy lâu bằng mấy đứa lớn hơn. Chơi một hồi đã mệt đến đỏ bừng cả mặt.

Vừa tới nơi, bé liền chộp lấy cái muỗng, chuẩn bị xúc thịt gà ăn.

Thấy nhóc con còn biết phép tắc, không trực tiếp thò tay bốc thịt, Ninh Thời Tuyết cũng chẳng thèm để ý.

Cậu cầm điện thoại, chọc chọc vài cái, rồi để nó phát âm thanh ngay bên tai Tạ Diêu Diêu.

Tiếng trẻ con nô đùa vang lên.

Đường Hạo Hạo bọn họ vẫn đang náo loạn, thôn trưởng, đạo diễn cùng mấy vị khách quý cũng đang nói chuyện. Ninh Thời Tuyết để âm lượng không quá lớn, chỉ đủ để cậu và Tạ Diêu Diêu nghe thấy.

Tạ Diêu Diêu cúi đầu ăn cơm, khuôn mặt trắng trẻo trông như một cái bánh bao nhỏ. Bé vốn đã không giỏi nhai thịt, lại còn bị điện thoại bên cạnh réo liên tục bên tai.

Mới ba tuổi rưỡi, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được thế nào là phiền phức.

"Chú đừng có làm ồn nữa.” Bé dùng giọng non nớt nhưng đầy nghiêm túc mà nói với Ninh Thời Tuyết, “Sao chú không ngoan ngoãn ăn cơm hả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play