“Ký chủ số 234908 đã vào vị trí.” Diêm Đại Bằng lên tiếng.
Biển ý thức tối đen như mực, tĩnh lặng như chết.
Không ai hồi đáp.
Diêm Đại Bằng bắt đầu nghi ngờ lỗ tai mình, cất giọng lớn hơn: “Ký chủ số 234908 đã vào vị trí!”
Vẫn không có tiếng trả lời.
…Mẹ kiếp.
Hắn chết lặng tại chỗ.
Hệ thống của hắn đâu rồi??
…
Là một ký chủ kỳ cựu từng chinh chiến khắp các thế giới cốt truyện, công việc thường ngày của Diêm Đại Bằng là xuyên qua từng thế giới loạn lạc, kéo lại những tuyến truyện đã bị bẻ gãy, kết thúc cẩu thả, hoặc chạy lệch khỏi quỹ đạo, đưa chúng quay về đường lối ban đầu.
Lần này, nhiệm vụ mà hắn nhận được là nhập vai phản diện lớn nhất trong một bộ ABO ngược tâm ngược thân cổ điển có tên 《Khúc Giao Hưởng Của Thánh Tử》tên bạo quân điên loạn, Nero.
…Là một trai thẳng chính hiệu, hắn thật sự chẳng hứng thú gì với việc vào vai nhân vật đam mỹ.
Nhưng vai bạo quân thì lại quá hấp dẫn, luôn nằm trong danh sách hot nhất của tổ cốt truyện. Dù sao so với mấy vai pháo hôi hèn mọn chỉ biết bám đùi nam chính để sống lay lắt, được vào vai một phản diện bạo quân sướng hơn gấp bội chẳng cần giữ gìn gì hết, thoải mái xé toạc mặt nạ luân lý, tung hoành ngang dọc đến tận phút cuối đời.
“Hệ thống, ta đã khiếu nại ngươi rồi đấy.”
Diêm Đại Bằng khiếu nại xong cũng chẳng đợi được hệ thống, đành phải mở lại nguyên tác nhiệm vụ đọc lại từ đầu.
《Khúc Giao Hưởng Của Thánh Tử》 lấy thánh tử của đế quốc St. Lophis làm nhân vật chính. Y hội tụ đầy đủ mọi đặc điểm điển hình của thụ chính trong truyện đam mỹ tổng thụ: Nhan sắc khuynh thành, khí chất thánh khiết, là đóa hoa cao ngạo không thể khinh nhờn của đế quốc.
Từ khi chào đời, y đã sống trong thánh điện của tinh hệ Delphi, được dạy dỗ theo nghi lễ thần thánh nghiêm khắc nhất, răn dạy rằng không bao giờ được nuôi dưỡng dục vọng cá nhân, phải lấy thân tâm thuần khiết cầu nguyện cho dân chúng của đế quốc.
St. Lophis luôn nghiêm túc lĩnh hội giáo lý, cần mẫn thực hiện thánh chức.
Nhưng mà... Y lại không chống nổi những kẻ dưới trướng mình, cả đám chỉ mong kéo y đè xuống Thánh Đàn mà làm chuyện xằng bậy.
Thế là trong giai đoạn đầu của câu chuyện, vài tên "bề tôi" xuất sắc nhất đã dễ dàng vượt qua tầng tầng lớp lớp kiểm soát của thánh điện, lừa gạt thánh tử còn non nớt, một bước một bước kéo y rơi vào vực sâu dục vọng…
Diêm Đại Bằng vừa đọc vừa tự tát mình, cố giữ cho đầu óc tỉnh táo giữa đống từ ngữ mô tả cảnh “xỏ xiên" thô bạo đầy mặt.
Trong nguyên tác, bốn nhân vật công được yêu thích nhất đều là vai chính.
Đó là thủ lĩnh Lang Kỵ của bạo quân Nero, chiến thần nguyên soái của đế quốc Ngân Hà, binh vương số một của quân đoàn mạnh nhất, và tể tướng nhan sắc đỉnh cao của đế quốc. Ai nấy đều là nhân vật lẫy lừng, quyền cao chức trọng, chẳng hiểu sao cứ thấy Thánh Tử là như bị hút hồn, chẳng thể dời bước.
Còn phản diện gây tranh cãi nhất trong phần đầu của 《Khúc Giao Hưởng Của Thánh Tử》, chính là kẻ nắm thực quyền nơi thế tục của đế quốc này, hoàng đế của đế quốc Ngân Hà.
Nero Augustus Caesis.
Thuở nhỏ, Nero tận mắt chứng kiến cả nhà bị đồ sát, trên đường chạy trốn còn bị phế bỏ đôi chân. Vì vậy, trong nguyên tác, tính cách cậu cực kỳ khó ưa: U ám, lập dị, khống chế mạnh, nghi ngờ quá mức. Sự đa nghi ấy khiến cậu tin chắc rằng Thánh Tử không phải hạng người tầm thường, một ngày nào đó nhất định sẽ trở thành tai họa của đế quốc.
Sự cố chấp méo mó này càng bùng phát dữ dội sau khi Nero phân hóa thành Alpha: Kể từ đó, cậu dùng đủ loại thủ đoạn tàn khốc để tra tấn, ép buộc Thánh Tử; bắt giữ và thẩm vấn tất cả thần chức từng thân cận bên cạnh y. Đến giữa truyện, nhân vật này bị độc giả đồng loạt chấm điểm âm và đòi cho chết sớm.
“Mẹ nó, lại còn là phế nhân?!”
Diêm Đại Bằng dụi mắt thật mạnh, xác nhận Nero trong nguyên tác đúng là một hoàng đế tàn phế, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.
Lúc tổ kịch bản đưa ra vai bạo quân, hắn chỉ lo nhanh tay giành nhiệm vụ, nào có đọc kỹ phần thiết lập nhân vật.
Một tên bạo quân vừa điên vừa què, cảm giác nhập vai chắc chắn tụt mood!
Nhưng giờ người hắn đã rơi vào biển ý thức của Nero, căn bản không có đường lui. Dù bị ép lên sàn, cũng phải diễn cho trọn vai.
May là, sau khi đọc kỹ từng chữ nguyên tác, Diêm Đại Bằng phát hiện Nero hình như chưa từng "giao đấu" với Thánh Tử... Lập tức thở phào, như trút được tảng đá lớn trong lòng.
Do bị ghét quá mức, Nero đã bị cho rời sân ngay từ giữa truyện.
Giữa nguyên tác, đế quốc bị trùng tộc xâm lăng trên diện rộng. Khi đó đế quốc không hề có sự chuẩn bị, lại thêm việc Nero đang trải qua thời kỳ cuồng loạn sau khi phân hóa thành Alpha, nên đám trùng tộc và hải tặc không gian tha hồ cắn xé, phân chia lãnh thổ.
Kết cục, đế quốc hoàn toàn tan rã, nhân loại chính thức bước vào thời đại đen tối và hỗn loạn nhất lịch sử.
Nero do mắc bệnh tâm thần di truyền, lại bị đả kích nặng trong chiến tranh, bệnh điên càng thêm nghiêm trọng. Cậu không chỉ hành hạ Thánh Tử, mà còn tàn sát bách tính, đốt phá thánh điện, làm đủ mọi điều thương thiên hại lý.
Cuối cùng, bốn nhân vật công không chịu nổi nữa, hợp lực đưa Nero lên đoạn đầu đài, chấm dứt cuộc đời ngắn ngủi và bi thảm của cậu.
“Khoan đã, lẽ nào sau khi ta phân hóa cũng sẽ hóa điên? Đã thành thần kinh thì còn gì là hưởng thụ cuộc sống bạo quân nữa?”
Diêm Đại Bằng trầm tư suy tính.
Sau khi ôn lại toàn bộ nguyên tác, hắn ngẩng đầu nhìn quanh.
Biển ý thức tối đen tĩnh mịch, chỉ có nơi sâu nhất phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Diêm Đại Bằng liền vung tay vung chân, bơi về phía ánh sáng ấy.
Tại nơi sâu thẳm và u tĩnh nhất của biển ý thức, có một người đang ôm gối ngủ say.
Một mái tóc bạc tuyệt đẹp gần như trắng toát, chầm chậm tỏa ra giữa làn nước đen ngòm, như một dải nguyệt quang dịu nhẹ.
Diêm Đại Bằng chỉ cần nhìn thấy mái tóc ấy, đã lập tức biết người đó là ai.
Linh hồn của nguyên chủ trong nhiệm vụ lần này tên bạo quân điên loạn khét tiếng khắp thiên hạ, Nero Augustus Caesis.
Hắn bơi lại gần hơn một chút mới nhìn rõ. Vị bạo quân bị vạn người phỉ nhổ này, tuổi tác dường như vẫn còn rất trẻ.
Trông chỉ khoảng mười bảy, mười tám.
Thiếu niên tóc bạc nhắm mắt ngủ say, làn da trắng muốt như phát sáng, chỉ có đầu gối và khuỷu tay lộ chút sắc hồng nhạt.
Ngay cả hàng mi của cậu cũng là màu bạc trắng, lặng lẽ phủ lên mí mắt, trông ngây thơ, ngoan ngoãn lạ thường.
Trên đôi má trắng như tuyết ấy còn thoáng lên chút ửng hồng ẩm ướt mang vẻ bệnh tật có lẽ nguyên chủ đang trong thời kỳ suy nhược trầm trọng, nếu không thì thông thường, ký chủ cũng chẳng có cơ hội bước vào biển ý thức của nguyên chủ.
Nếu không phải vì đôi mắt cá chân vương đầy vết thương ghê rợn kia, thì thiếu niên này quả thực chẳng khác nào một bức tượng đá cẩm thạch được thần Ái Tình trong thần thoại Hy Lạp gọt giũa bằng tất cả âu yếm yêu thương.
“Đệt, cũng được đấy chứ. Chọn bừa mà lại nhặt được hàng ngon.”
Diêm Đại Bằng tóm lấy mớ tóc bạc mềm mại của đối phương.
Nhìn rõ khuôn mặt, nỗi oán khí với cái hệ thống lừa đảo đến muộn của hắn lập tức vơi đi quá nửa.
“Có chút thú vị. Với gương mặt này, dù có tàn phế cũng đáng.”
Ký chủ phải sử dụng thân thể của nguyên chủ, có nghĩa là trong thân xác này chỉ có thể tồn tại một linh hồn duy nhất.
Dù không hiểu vì sao lúc hắn nhập vào đây, linh hồn tàn tạ này vẫn chưa tan biến.
Nhưng đúng như lời Diêm Đại Bằng từng tự nhận: Hắn là một ký chủ dày dạn kinh nghiệm.
“Được rồi, xin lỗi nhé. Dù sao cuối cùng ngươi cũng bị chém đầu thôi……”
Hắn lẩm bẩm trong miệng, tay thì chẳng hề do dự.
Hai tay siết chặt, thẳng tay bóp lấy cổ đối phương!
Khi bị bóp cổ, đầu thiếu niên đang ngủ từ từ ngửa ra sau, giữa chân mày lộ ra vẻ đau đớn đầy nhẫn nhịn.
Cậu bắt đầu há miệng thở dốc, hàng mi dài màu bạc run rẩy kịch liệt. Nhưng đôi mắt vẫn không tài nào mở ra nổi, như đang vùng vẫy trong cơn ác mộng.
Thế nhưng ngay giây tiếp theo.
Từ nơi sâu nhất của biển ý thức tối đen, đột nhiên phóng ra vài xúc tu khổng lồ vô hình!
Dù từng trải qua vô số nhiệm vụ, đây là lần đầu tiên Diêm Đại Bằng gặp phải tình huống như vậy.
Hắn hoàn toàn không phòng bị, bị xúc tu trắng kia quất văng ra xa, xoay tròn giữa dòng nước rồi trôi dạt đi mất.
Diêm Đại Bằng hoảng hốt quay đầu lại, chỉ thấy mấy xúc tu quái dị đã biến mất không tăm hơi.
Còn linh hồn nguyên chủ vốn đang ngủ say, lúc này đang vừa xoay cổ vừa chậm rãi mở mắt.
“Ngươi…”
Diêm Đại Bằng chết sững.
Trên gương mặt đẹp như tượng thiên sứ ấy, lại mọc ra một đôi mắt đỏ rực như hồng ngọc loài bồ câu.
Chính đôi mắt đỏ ấy khiến khí chất thiếu niên thay đổi đột ngột, chẳng còn dính dáng gì đến vẻ "vô tội yếu ớt" ban đầu nữa.
[…Là ai… cho ngươi cái gan.]
Âm thanh của đối phương rất khẽ, từ tốn, mang theo chút non nớt của tuổi thiếu niên.
Nhưng từng chữ từng tiếng như chui thẳng vào từng lỗ chân lông, khoan thẳng vào thần kinh thính giác của Diêm Đại Bằng.
[…dám thách thức ta?]
[…thách thức một Caesis hoàng đế tối cao của đế quốc Ngân Hà?]
Khi âm thanh “lời nói” của Nero dứt, biển ý thức xung quanh vốn đen kịt cũng dần biến thành một màu đỏ u ám.
Diêm Đại Bằng lạnh toát sống lưng!
Hắn vừa định há miệng kêu cứu hệ thống, thì ngay giây kế tiếp, đã trông thấy chính cơ thể mình đang bị biển ý thức nghiền nát, bụng và tứ chi nổ tung.
Không phải biển ý thức biến thành màu đỏ mà là máu của hắn.
Phải rồi.
Hắn đột nhiên nhớ ra một thiết lập trong nguyên tác.
Dòng họ hoàng thất Caesis mà nguyên chủ thuộc về, hình như chính là dựa vào sức chiến đấu hung tàn, chính xác hơn là nhờ vào năng lực tinh thần cấp SS – cấp độ áp đảo hoàn toàn, mới có thể thống trị đế quốc Ngân Hà suốt chín trăm năm…
“…Hệ thống… mẹ nó!! Cứu ta với!! Hệ thống hệ…”
Diêm Đại Bằng không kịp kêu thêm lần thứ ba.
Từ người kia, một luồng sức mạnh tinh thần khổng lồ như bức tường thép không ngừng ập đến, trực tiếp xé nát linh hồn của hắn thành từng mảnh vụn.
Biển ý thức lại trở về tĩnh lặng.
Nero lơ lửng giữa biển ý thức, nhìn chằm chằm vào nơi kẻ xâm nhập vừa tan biến.
Cậu vừa nghiêng đầu xoa bóp cổ, vừa hơi nheo cặp mắt đỏ rực lại.
[…Hệ thống?]
…
Lời tác giả:
Vì bỏ dở quá lâu, lúc nhặt lại thì phát hiện lỗi nhiều quá, cốt truyện cũng không nối kịp, nên lại một lần nữa sửa lại từ đầu… chỉnh nhẹ thôi, chỉnh nhẹ thôi, gần xong rồi.
Không muốn đọc lại truyện từ đầu thì xem sơ lược phần sửa này là được:
1. Thiết lập hệ thống thay đổi lớn: giá trị thù hận chỉ dùng để chữa chân, không chữa được đầu; hệ thống có thể tạm thời ổn định bệnh tâm thần của thụ.
2. Thiết lập hoàng tộc mắc bệnh điên được sửa lại thành bí mật gia tộc không ai ngoài thành viên hoàng tộc biết (Lang Kỵ cũng không biết).
3. Danh hiệu của thụ được đổi từ “Quốc vương” → “Hoàng đế”.
4. “Công tước Lauder” → “Đại công Harrison” (để phân biệt bản 1 và bản 2).
5. Lược bớt một số đoạn viết ra để lấp khoảng trống, chỉnh sửa lại một số miêu tả chi tiết.
6. Thời điểm Hồ Hồ xuất hiện được đẩy sớm hơn, giúp Đại Ngưu tháo vòng cổ (khi viết bản 1.0 thì nhân vật Hồ Hồ chưa hoàn chỉnh).
7. Chức vụ của Hồ Hồ thay đổi: từ “nhà khoa học” → “nhà khoa học + tể tướng đế quốc”.
8. Tên nguyên tác thay đổi: 《Thánh Tử Lụn Bại Ký》→《Khúc Giao Hưởng Của Thánh Tử》(để phân biệt bản 1 và bản 2)
9. “Cộng hòa Hành Tinh Thứ Ba” → “Liên Bang Hành Tinh Thứ Ba” (để phân biệt bản 1 và bản 2).