Sự tò mò không chỉ chết mèo.
Nó còn khiến Hạ Du Nguyên trằn trọc mất ngủ lúc nửa đêm.
Đương nhiên cậu ta sẽ không nhận cái gì gọi là bồi thường, chỉ lạnh lùng nói một câu “Không cần” rồi dứt khoát rời khỏi căng tin. Tất nhiên, trước khi rời đi, cậu ta đã nhìn chằm chằm vào Lý Quỳ Nhất năm giây, cố đợi cô giải thích tại sao lại là ba mươi bảy tệ rưỡi.
Nhưng cái “dứa mặt thối” này lại là một con buôn vô cảm, chỉ báo tổng số tiền chứ không kèm bảng giá chi tiết.
Hừ, không nói thì thôi, ông đây giỏi toán, tự tính cũng được.
Quần áo huấn luyện quân sự là đồ thuê, tiền đặt cọc 100 tệ, bao gồm năm món: mũ, áo T-shirt, áo khoác, quần và giày, vậy thì mỗi món sẽ có giá trị 20 tệ. Cậu ta bị làm bẩn áo T-shirt, quần và giày, cộng lại là 60 tệ. Nhưng vì quần áo chỉ bị bẩn chứ không hư hại, chắc chắn không thể tính đủ 60 tệ, vậy phải giảm giá…
Hạ Du Nguyên tính nhẩm thần tốc. Nếu cuối cùng số tiền bồi thường là ba mươi bảy tệ rưỡi, vậy tức là được giảm 37.5%.
37.5%? Cái con số này… còn thấy kỳ quặc hơn nữa.
Phiền chết đi được.
Muốn tính sao thì tính, ông đây không thèm biết nữa.
Hạ Du Nguyên bực bội trở mình trên giường, im lặng ba giây, rồi đột nhiên cầm điện thoại lên, mở Baidu và nhập: “Số 37.5 có ý nghĩa đặc biệt gì không?”
Baidu: “375 có nghĩa là ‘muốn hôn’ đó nha.”
Xì!
Hôm sau, dưới mắt Hạ Du Nguyên có hai quầng thâm nhạt. Da cậu ta vốn trắng, nên dù chỉ hơi khác thường một chút cũng rất dễ nhận ra. Trương Sấm bê khay đồ ăn ngồi xuống đối diện, không nhịn được nhìn cậu ta hai lần: “Đêm qua cậu làm chuyện gì xấu hổ à?”
Hạ Du Nguyên lặng lẽ nhìn vào khoảng không xa xăm, dựa vào lưng ghế nhai cơm chậm rãi, hồi lâu mới đáp: “Lấy cây dứa quay vòng làm tấm chắn thịt, chơi ‘Plants vs. Zombies’ cả đêm.”
Trương Sấm cắn một miếng đùi gà, miệng đầy dầu mỡ, tò mò hỏi: “Không phải cậu bỏ game này rồi à?”
Hạ Du Nguyên vẫn không có chút cảm xúc nào: “Trút giận.”
“Oh.”
Trương Sấm tiếp tục ăn ngấu nghiến, lười quan tâm cậu ta đang trút giận cái gì. Dù sao người này cũng kỳ quặc, ném vỡ tay cầm game của cậu ta thì chẳng sao, nhưng bị chó giẫm lên chân một cái lại có thể ghi hận cả buổi, tâm tư lúc to lúc nhỏ khó đoán.
Vì thức trắng cả đêm, lại huấn luyện dưới nắng cả buổi sáng, tinh thần Hạ Du Nguyên có chút sa sút, hàng mi rũ xuống, không nói nhiều, trên gương mặt lúc nào cũng ngông cuồng ngang tàng hiếm khi lại phảng phất nét u sầu.
Trương Sấm liếc nhìn cậu ta một cái, hạ giọng cười gian: “Này anh bạn, tối qua cậu thật sự chỉ chơi game thôi hả? Không đánh gì khác à?”
“M* nó, cậu có thể nhìn rõ đây là đâu rồi hẵng nói chuyện được không?” Hạ Du Nguyên nghiến răng nghiến lợi, đá cậu ta một phát dưới gầm bàn.
“Tớ có nói gì đâu chứ!” Trương Sấm cười đắc ý, “Trời ạ, chẳng lẽ cậu nghĩ lệch lạc rồi sao? Tớ thấy cậu trông uể oải thế này, nên mới hỏi có phải tối qua đi đánh nhau không, thế thôi.”
Ai mà tin cho được.
Hạ Du Nguyên vừa mở miệng định chửi lại, nhưng vừa liếc mắt một cái đã thấy hai người đứng bên lối đi cạnh mình, không ai khác chính là Lý Quỳ Nhất và cô gái đã làm đổ bát mì lên người cậu ta.
Trong lòng lập tức có cả vạn câu chửi rủa xông qua:
Cậu…cậu ấy…không phải nghe thấy hết rồi chứ?!
Cậu ấy có hiểu lầm gì không?!
Cậu ấy có cảm thấy mình là kẻ đầu óc toàn mấy thứ bậy bạ, vô liêm sỉ không?!
Nhưng rõ ràng tôi có làm gì đâu chứ!
Cậu ta thừa nhận, việc lấy cây dứa quay vòng làm tấm chắn thịt đúng là có chút tư thù cá nhân, nhưng báo ứng cũng đến nhanh quá đi?
Hay nói cách khác, cô nàng dứa này thực sự là khắc tinh của cậu ta?
Cả mặt Hạ Du Nguyên đơ ra: “Cậu…”
Cùng lúc đó, Lý Quỳ Nhất cũng mở lời: “Tôi…” Ngừng một lát, cô nói tiếp: “Thôi cậu nói trước đi.”
Hạ Du Nguyên khó chịu liếc nhìn sắc mặt cô, thấy cô không khác gì ngày thường, cũng không có vẻ gì là chán ghét, cậu ta mới hơi yên tâm, khoanh tay trước ngực, ra vẻ đường hoàng: “Cậu đến làm gì?”
“Ồ, hôm qua sau khi cậu đi, bọn tôi đã bàn bạc lại.” Lý Quỳ Nhất liếc mắt nhìn Châu Phương Hoa, “Xin lỗi vì đã làm cậu bị bỏng, nên bọn tôi mua một tuýp thuốc trị bỏng cho cậu.”
Cô đưa tay ra, một tuýp thuốc nhỏ nằm tội nghiệp trên lòng bàn tay cô.
Thuốc là do cô mua ở tiệm dược đêm qua. Châu Phương Hoa ở nội trú, không có thẻ đi học bán trú, không thể ra khỏi cổng trường, nên đã nhờ cô mua giúp.
Châu Phương Hoa ngại trực tiếp đến lớp 12 đưa thuốc cho Hạ Du Nguyên. Lý Quỳ Nhất thấy cô nàng lúng túng, tưởng là không biết cách nào để đưa, nên bảo mình có một người bạn thân cũng học lớp 12, có thể nhờ cô ấy giúp. Nhưng còn chưa kịp nhờ Phương Tri Hiểu, họ đã tình cờ gặp Hạ Du Nguyên ngay trong căng tin.
Lý Quỳ Nhất chỉ vào bóng lưng của cậu ta: “Trùng hợp ghê, cậu ta ở ngay đó kìa.”
Châu Phương Hoa mím môi, có vẻ do dự.
Một là vì Hạ Du Nguyên trông có vẻ rất dữ, cô không dám trực tiếp nói chuyện với cậu ta.
Hai là việc đưa thuốc cho Hạ Du Nguyên ngay trong căng tin hay đến lớp 12 tìm cậu ta thực ra cũng chẳng khác gì nhau, đều sẽ bị mọi người nhìn chằm chằm. Mà cô vẫn chưa quen với việc trở thành tâm điểm chú ý như thế.
Vì vậy, cô nhẹ nhàng lắc tay Lý Quỳ Nhất:
“Cậu giúp tớ nói có được không?”
“Vết bỏng của cậu có nghiêm trọng không?” Lý Quỳ Nhất hỏi thêm, “Nếu nghiêm trọng, bọn tôi có thể lo tiền thuốc cho cậu.”
Bỏng?
Mặc dù Hạ Du Nguyên thực sự bị nước súp nóng văng trúng, nhưng tối qua khi tắm, cậu đã xem kỹ—da chỉ hơi đỏ lên, căn bản không đáng gọi là bị thương.
Cậu lập tức nhớ ra tối qua Lý Quỳ Nhất hỏi cậu có bị bỏng không, khi đó, để đối nghịch với cô, cậu đã hung dữ đáp lại:
“Có, sao lại không có được?”
Quả nhiên, gieo nhân nào, gặt quả nấy. Hôm nay vẫn phải tiếp tục dây dưa với cái “Dứa mặt thối” kia, tất cả đều tại chính mình tự chuốc lấy.
“Khụ.” Hạ Du Nguyên không tự nhiên ho một tiếng, “Không nghiêm trọng, tôi đã bôi thuốc rồi, không sao đâu.”
“Chắc không?” Lý Quỳ Nhất hơi do dự, vì cô thấy sắc mặt cậu hôm nay kém hơn bình thường, trông có vẻ yếu ớt.
“Cái này thì có gì mà không chắc?” Hạ Du Nguyên nhấc mí mắt nhìn cô.
“Được rồi.” Lý Quỳ Nhất đặt tuýp thuốc mỡ xuống trước mặt cậu, “Vậy cậu nhận lấy đi.”
Không hiểu tiếng người à?
“Tôi. Không. Cần.” Hạ Du Nguyên nhìn chằm chằm cô, nhấn mạnh từng chữ.
Lý Quỳ Nhất mơ hồ nhìn lại: “Tôi biết, nhưng bọn tôi giữ lại cũng chẳng để làm gì.”
Cô không nói ra suy nghĩ thực sự của mình: Đưa cho cậu ít ra còn có chút tác dụng.
Hạ Du Nguyên tức đến mức suýt nghẹn thở.
Hoá ra cậu là bãi rác tái chế chắc? Đồ không cần nữa thì đưa cho cậu à?
Thật lòng mà nói, từ thời mẫu giáo, Hạ Du Nguyên đã nhận được vô số “thư tình” từ các cô gái, số lượng không đến một nghìn thì cũng phải tám trăm. Cậu đã gặp đủ kiểu con gái, nhưng chưa từng thấy ai giống cái “Dứa mặt thối” này—vừa thích châm chọc người khác, lại thích úp mở làm khó, hơn nữa còn chẳng có tí tinh ý nào!
Đúng là không so sánh thì không có đau thương. Đột nhiên, cậu cảm thấy những cô gái đã từng theo đuổi mình đúng là dịu dàng đáng yêu, lại còn nhiệt tình.
Còn nữa, rõ ràng người đụng vào cậu là cô gái khác, tại sao cái “Dứa mặt thối” này lại thay mặt cô ấy đến nói chuyện với cậu? Cậu ta là gì của cô ấy? Người phát ngôn ngoại giao chắc?
“Tôi không cần.” Hạ Du Nguyên bực bội bỏ lại một câu, mặt hằm hằm bưng khay cơm đứng lên, đi thẳng đến chỗ thu dọn khay.
Lý Quỳ Nhất ngẩn ra, nhìn theo bóng lưng cậu khuất dần, lại quay sang nhìn Châu Phương Hoa, phân tích:
“Chúng ta đoán đúng rồi, cậu ấy thực sự nóng tính.”
Châu Phương Hoa lo lắng gật đầu.
Lúc này, Trương Sấm—người đã theo dõi toàn bộ cuộc trò chuyện mà chẳng hiểu mô tê gì—bỗng nhiên che miệng ho nhẹ.
Lý Quỳ Nhất lúc này mới nhận ra Trương Sấm vẫn còn ở đây, áy náy nói:
“Xin lỗi nhé, bọn tôi không cố ý nói xấu bạn cậu ngay trước mặt cậu đâu.”
Trương Sấm: ”…”
Anh em à, gặp phải người như này thì thôi coi như số cậu đen đủi đi.
Từ đó đến khi kết thúc đợt huấn luyện quân sự, Lý Quỳ Nhất không còn gặp lại Hạ Du Nguyên nữa. Nhưng thỉnh thoảng Phương Tri Hiểu vẫn tám với cô vài câu chuyện về cậu, nói rằng đẹp trai đúng là có lợi, còn chưa chính thức nhập học mà đã có mấy cô gái mạnh dạn mang đồ ăn, thức uống, thậm chí là thư tình đến tặng rồi.
Lý Quỳ Nhất lặng thinh.
Cô bắt đầu nhận ra một điều—trong số những lần tiếp xúc ít ỏi giữa cô và Hạ Du Nguyên, dường như lần nào cũng kết thúc bằng việc cậu tức giận. Điều đáng sợ hơn là, cô không hiểu cậu tức vì cái gì.
Là do cô sao?
Nhưng cô đâu có ý chọc giận cậu.
Hơn nữa, nếu cậu thật sự là người mà cô từng quen biết—Hạ Du Nguyên—thì cô nên nói một tiếng “cảm ơn” mới phải.
Cái tên này chắc không dễ trùng lặp với ai khác chứ? Chỉ là, so với ký ức của cô, Hạ Du Nguyên bây giờ hoàn toàn khác biệt. Cậu ấy trong trí nhớ của cô có làn da ngăm đen, tóc cắt rất ngắn, ngoài ra cô chỉ lờ mờ nhớ đôi mắt cậu ấy đen trắng rõ ràng.
Vì thế, Lý Quỳ Nhất hỏi Phương Tri Hiểu:
“Cậu có liên lạc của Hạ Du Nguyên không?”
Phương Tri Hiểu giật mình: “Cậu muốn làm gì?” Sau đó lập tức phấn khích, nhìn cô như thể chứng kiến cây sắt nghìn năm nở hoa: “Cậu không phải cũng thích cậu ấy rồi chứ?”
Lý Quỳ Nhất lắc đầu: “Không phải, chỉ là muốn hỏi chút chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Hỏi được rồi nói.”
Trái tim hóng hớt của Phương Tri Hiểu đập thình thịch, lập tức rút điện thoại ra tìm trong nhóm lớp, lục được số QQ của Hạ Du Nguyên:
“Này, là cái này.”
Lý Quỳ Nhất nhập dãy số vào thanh tìm kiếm, quả nhiên hiện ra một tài khoản với ID: 哥型很好 (Anh đây rất có ‘hình’ ).
‘Hình’ gì cơ? Dáng hình? Khuôn hình? Kiểu tóc? Nhóm máu?
Tự luyến đến vậy luôn á?
Ngày khai giảng, trong nhà thi đấu chật kín học sinh mới, ai nấy đều tràn đầy sức sống, rạo rực khí thế. Mọi người vừa vui sướng vì huấn luyện quân sự cuối cùng đã kết thúc, vừa đoán già đoán non liệu có phải do ban giám hiệu cũng không chịu nổi nắng nóng, nên mới tổ chức lễ khai giảng trong nhà thi đấu hay không.
Dù sao thì, được hưởng điều hoà mát rượi đúng là khiến cuộc sống lại tươi đẹp hẳn lên.
Lời phát biểu dài dòng của các lãnh đạo chẳng ai buồn nghe, vì nội dung cũng chỉ xoay quanh mấy câu “thu vàng gió mát” hay “kỳ vọng tương lai”, trở thành tiếng nền cho đám học sinh ngủ gật, tám chuyện hoặc nghịch điện thoại.
Cảm giác như đã trôi qua cả thế kỷ, cuối cùng người dẫn chương trình cũng bước sang phần tiếp theo:
”…Tiếp theo, xin mời bạn Lý Quỳ Nhất lớp 10(1) lên phát biểu đại diện toàn thể học sinh mới, hoan nghênh!”
Cả nhà thi đấu bỗng vang lên một tràng cười lớn.
Cái tên “Lý Quỳ Nhất” nghe sao mà giống “Lý Quỳ” thế không biết!
Thà đổi tên thành Macro Dứa* còn hơn, Hạ Du Nguyên cũng cười khẩy một tiếng.
Đột nhiên, điện thoại trong túi quần cậu rung hai lần.
Cậu lười biếng lấy ra xem, là một lời mời kết bạn.
Trên sân khấu, Lý Quỳ Nhất bước lên, chỉnh lại micro, khuôn mặt điềm tĩnh:
“Kính thưa quý lãnh đạo, kính thưa thầy cô, các bạn học sinh thân mến, chào buổi chiều! Em là Lý Quỳ Nhất lớp 10(1), rất vinh hạnh khi được đứng ở đây…”
Hạ Du Nguyên bỗng cảm thấy thoáng ngẩn ngơ.
Cậu ngước lên khỏi màn hình điện thoại, nhìn về phía sân khấu.
Cô gái trên bục diễn thuyết buộc tóc đuôi ngựa ngắn, áo phông rằn ri vẫn được sơ vin chỉnh tề vào quần quân phục, giọng nói trong trẻo vang lên qua micro, truyền vào tai cậu.
“Bạn học Hạ, chào cậu. Tôi là Lý Quỳ Nhất.”
Lời tác giả:
Lý Quỳ Nhất: Tò mò không chỉ giết chết mèo, mà còn giết chết chó.
Hạ Du Nguyên: Vậy rốt cuộc tại sao lại là ba mươi bảy tệ rưỡi?
Baidu: Tin tôi đi, nghĩa là “muốn hôn”.
(Chú thích:
*马可·菠萝 (Mǎ kě·bōluó), Hạ Du Nguyên gọi lái từ 马可·波罗 (mǎkěbōluó) vì cách đọc hai chữ cuối của từ này gần giống nhau.)